Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Chương 67: Dẫn mộ thạch 02
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người ấy thân hình cao lớn tráng kiện, mặc trang phục cực kì bình thường, vải may không có chỗ nào đặc biệt, tóc dài quá vai (1) hấp tấp buộc sau đầu, đứng giữa các tu giả Đại Thừa kì vẫn thường kĩ tính thì quả thực phải gọi là lôi thôi.
(1) Nguyên văn 半长不短, QT là “nửa dài không ngắn”, tôi tra được là dài tầm này:
Mặt mũi của họ không khác chút nào, đều có góc có cạnh, tuấn tú sáng sủa lại chính trực, nhưng Hoắc Phong Lâm chỉ liếc một cái, nỗi oán giận vô biên tức thì bốc lên.
Họ là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng khi gã nhìn thấy Hoắc Phong Đình, lại luôn không tự chủ được nhớ ra mình là hàng giả, là một kẻ không nên tồn tại, là dư nghiệt đến ngay cả phụ thân phân biệt được huynh đệ họ nhất cũng căm hận.
“Nhị đệ, đã lâu không gặp.” Hoắc Phong Đình hít sâu, thích ứng một chút với cảm giác chóng mặt do bất chợt bị dịch chuyển đến đây. Đập ngay vào tầm mắt chính là sự căm thù của Hoắc Phong Lâm, hắn tiến lên một bước muốn bắt lấy vai gã, kết quả là một thanh đao từ hư không hiện ra chém về cánh tay hắn.
“Đừng cản đường ta.” Hoắc Phong Lâm cắn từng câu chữ, vì đè nén thù hận mà trở nên méo mó run rẩy, “Muốn tiễn ngươi xuống địa ngục cũng phải chờ ta có thời gian.”
“Chúng ta thực sự không thể cố gắng nói chuyện một chút ư?” Hoắc Phong Đình giơ tay lên, ngôn từ khẩn khoản, “Cha đã qua đời, mọi chuyện đều qua rồi.”
“Ta còn chưa chết! Hết thảy vẫn ở đây!” Hai mắt Hoắc Phong Lâm đỏ ngầu, “Đó là cha ngươi, trước giờ lão chưa từng nhận ta. Ta luyện đao trên đỉnh Lăng Tuyệt, lão nhìn thấy chỉ càng thêm nghiêm khắc đôn đốc ngươi, lão muốn ngươi mạnh hơn ta; lão không những mong ta đi chết, mà còn mong ta chết một cách tồi tệ vô dụng, lão là phụ thân ta sao? Lão không phải phụ thân ta, chúng ta tính gì là huynh đệ!”
(2) Trong raw ghi rõ “cha” (爹) và “phụ thân” (父亲) luôn nhé, tôi nghĩ “cha” là thân mật, còn “phụ thân” là trang trọng xa cách.
Hoắc Phong Đình không cách nào đồng cảm hoàn toàn, cũng không cách nào nổi giận trước mặt Hoắc Phong Lâm. Hắn trầm mặc nghe Hoắc Phong Lâm từ bùng nổ trở lại bình tĩnh, trong bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc bấy giờ mới đưa ra nguyện vọng: “Nếu ta đã ở đây thì không có khả năng sẽ thả đệ đi. Mặc dù hiện tại ta không phải đối thủ của đệ, nhưng đệ cũng không thể dễ dàng thắng được ta, làm lớn chuyện dẫn người khác đến cũng không hay đâu.”
“A, Mộ Lâm Giang dạy ngươi? Ngươi bỏ hết đầu óc ở Tịch Tiêu cung rồi?” Hoắc Phong Lâm hướng mắt vào rừng sâu, giễu cợt hắn.
“Đao của đệ, bao giờ có thể thành?” Hoắc Phong Lâm phớt lờ lời nhạo báng của gã, vung tay hóa ra bàn ghế trên đất, quăng hai vò rượu lên.
“Chính ngọ.” Hoắc Phong Lâm sầm mặt quét mắt nhìn bàn ghế một lần, Hoắc Phong Đình đã ngồi vào chỗ mình.
Tài khoản của chủ tịch Diệp bị ban, đang khiếu nại để lấy về…
Người ấy thân hình cao lớn tráng kiện, mặc trang phục cực kì bình thường, vải may không có chỗ nào đặc biệt, tóc dài quá vai (1) hấp tấp buộc sau đầu, đứng giữa các tu giả Đại Thừa kì vẫn thường kĩ tính thì quả thực phải gọi là lôi thôi.
(1) Nguyên văn 半长不短, QT là “nửa dài không ngắn”, tôi tra được là dài tầm này:
Mặt mũi của họ không khác chút nào, đều có góc có cạnh, tuấn tú sáng sủa lại chính trực, nhưng Hoắc Phong Lâm chỉ liếc một cái, nỗi oán giận vô biên tức thì bốc lên.
Họ là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng khi gã nhìn thấy Hoắc Phong Đình, lại luôn không tự chủ được nhớ ra mình là hàng giả, là một kẻ không nên tồn tại, là dư nghiệt đến ngay cả phụ thân phân biệt được huynh đệ họ nhất cũng căm hận.
“Nhị đệ, đã lâu không gặp.” Hoắc Phong Đình hít sâu, thích ứng một chút với cảm giác chóng mặt do bất chợt bị dịch chuyển đến đây. Đập ngay vào tầm mắt chính là sự căm thù của Hoắc Phong Lâm, hắn tiến lên một bước muốn bắt lấy vai gã, kết quả là một thanh đao từ hư không hiện ra chém về cánh tay hắn.
“Đừng cản đường ta.” Hoắc Phong Lâm cắn từng câu chữ, vì đè nén thù hận mà trở nên méo mó run rẩy, “Muốn tiễn ngươi xuống địa ngục cũng phải chờ ta có thời gian.”
“Chúng ta thực sự không thể cố gắng nói chuyện một chút ư?” Hoắc Phong Đình giơ tay lên, ngôn từ khẩn khoản, “Cha đã qua đời, mọi chuyện đều qua rồi.”
“Ta còn chưa chết! Hết thảy vẫn ở đây!” Hai mắt Hoắc Phong Lâm đỏ ngầu, “Đó là cha ngươi, trước giờ lão chưa từng nhận ta. Ta luyện đao trên đỉnh Lăng Tuyệt, lão nhìn thấy chỉ càng thêm nghiêm khắc đôn đốc ngươi, lão muốn ngươi mạnh hơn ta; lão không những mong ta đi chết, mà còn mong ta chết một cách tồi tệ vô dụng, lão là phụ thân ta sao? Lão không phải phụ thân ta, chúng ta tính gì là huynh đệ!”
(2) Trong raw ghi rõ “cha” (爹) và “phụ thân” (父亲) luôn nhé, tôi nghĩ “cha” là thân mật, còn “phụ thân” là trang trọng xa cách.
Hoắc Phong Đình không cách nào đồng cảm hoàn toàn, cũng không cách nào nổi giận trước mặt Hoắc Phong Lâm. Hắn trầm mặc nghe Hoắc Phong Lâm từ bùng nổ trở lại bình tĩnh, trong bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc bấy giờ mới đưa ra nguyện vọng: “Nếu ta đã ở đây thì không có khả năng sẽ thả đệ đi. Mặc dù hiện tại ta không phải đối thủ của đệ, nhưng đệ cũng không thể dễ dàng thắng được ta, làm lớn chuyện dẫn người khác đến cũng không hay đâu.”
“A, Mộ Lâm Giang dạy ngươi? Ngươi bỏ hết đầu óc ở Tịch Tiêu cung rồi?” Hoắc Phong Lâm hướng mắt vào rừng sâu, giễu cợt hắn.
“Đao của đệ, bao giờ có thể thành?” Hoắc Phong Lâm phớt lờ lời nhạo báng của gã, vung tay hóa ra bàn ghế trên đất, quăng hai vò rượu lên.
“Chính ngọ.” Hoắc Phong Lâm sầm mặt quét mắt nhìn bàn ghế một lần, Hoắc Phong Đình đã ngồi vào chỗ mình.
Tài khoản của chủ tịch Diệp bị ban, đang khiếu nại để lấy về…