Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 52: Mật thất 02

Mi mắt Diệp Vân Chu rung rung, vội vàng đỡ cánh tay Mộ Lâm Giang. Hoắc Phong Đình gục xuống, chán nản lắc đầu, không chú ý đến dị thường của Mộ Lâm Giang bên này.

Mộ Lâm Giang đưa tay ngăn Diệp Vân Chu dìu mình, không biến sắc lau máu dưới môi, vẫn đứng thẳng tắp như cũ.

Diệp Vân Chu khẽ thở dài một tiếng, truy hỏi Hoắc Phong Đình: “Như vậy không khỏi quá qua loa.”

Hoắc Phong Đình chống cằm, mặt ủ mày chau, nghĩ một chút rồi bổ sung: “Nhóc con tuổi như ngươi chưa bao giờ nghe tới cũng rất bình thường. Nhị đệ Hoắc Phong Lâm của ta hồi trẻ từng xông xáo ở Tu Chân cảnh vài lần, có điều sau đó nó hết bế quan lại ra ngoài, Hoàng đô chỉ biết ta, những người từng nghe về nó ngược lại là thiểu số.”

“Trận Kình Lôi Sơn nó vẫn còn là Hợp Thể kì, thành Lăng Nhai đi hai lăm người, cuối cùng chỉ còn chúng ta mang thương nặng trở về Hoàng đô. Nhị đệ thừa dịp ta bế quan chữa thương âm thầm tập kích, phong linh lực ta, rồi nhốt ta dưới nhà tù ngầm trong thành… Dung mạo hai người chúng ta không khác là bao, nên ngay sau đó nó liền ngụy trang thành ta, tuyên bố mình đã bỏ mình vì trọng thương.”

Nói đến đây, mặt Hoắc Phong Đình mang vẻ nuối tiếc, tâm trạng của hắn rõ ràng tới mức không cần đoán cũng biết: “Về sau nó thường xuyên đến báo cho ta phương hướng hoạt động của thành Lăng Nhai, rồi cả kế hoạch và nguyện vọng của nó, toàn là chó má, ta hoàn toàn không hiểu nổi nó. Sau nữa chắc nó đã từ bỏ việc thuyết phục ta, chẳng đặc biệt tới nữa, chỉ thỉnh thoảng phái lâu la đến truyền lại công tích vĩ đại của mình vài lần, tiếp tục đào ra chút bí mật năm xưa từ ta.”

Diệp Vân Chu nhìn về phía Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang khẽ gật đầu.

“Nhắc tới đó còn phải cảm tạ Mộ cung chủ đã bọc hậu, trận pháp ta chẳng hiểu tí gì, nhưng cũng biết nếu Mộ cung chủ chỉ lo thân mình thì ta đã đắp chiếu ở kia, đến cả tư cách làm tù nhân cũng không có.” Nắm tay Hoắc Phong Đình đập xuống chân, “Câu cảm ơn này nói muộn, nhưng hai huynh đệ ta nhất định không quên.”

“Hừ, đường đường là thành chủ thành Lăng Nhai, một thanh đao trảm kim đoạn ngọc, thế mà lại luân lạc tới mức phải dựa vào lời cảm ơn vô dụng ngoài miệng để giành thiện cảm của người khác.” Mộ Lâm Giang hà khắc châm chọc hắn, “Đổi lại là ta, mang dáng vẻ này gặp lại cố nhân, ta sẽ xấu hổ đến mức tự mình ‘chấm dứt’ tại chỗ.”

“Dáng dấp ta làm sao? Phục sức không ổn à?” Hoắc Phong Đình sờ cằm, rồi lại gãi gãi tóc, “Không mặc đẹp bằng ngươi cũng không cần hổ thẹn chứ, những người dùng đao rắn rỏi như chúng ta không để ý mấy thứ đồ tinh tế như thế.”

Mộ Lâm Giang cầm cán dù, sát khí tăng vọt, Diệp Vân Chu đành phải giữ chặt tên Mộ Lâm Giang đang thiếu điều nhảy lên cận chiến này, cố làm ra vẻ mà khuyên can: “Cung chủ bình tĩnh! Lòng dạ từ bi! Lui hai bước trời cao biển rộng!”

“Hoắc Phong Đình, nể tình ngươi khoác gông xiềng mang thương tích trong người, ta không bàn chuyện kiến thức với ngươi.” Mộ Lâm Giang hất tay Diệp Vân Chu, thở hắt ra khoanh tay quay người đi.

“Ha, tính tình Mộ cung chủ vẫn xấu như vậy, mới thế đã.” Hoắc Phong Đình cười khổ mấy tiếng, “Thật làm ta nhớ tới mấy phần cảm giác năm đó, sống trong nhà tù không thấy ánh mặt trời quá lâu, đến chính ta cũng hoài nghi mình còn sống hay không… Tam đô hợp lực vây quét Yểm Ma Chủ, tuy nói Mộ cung chủ dẫn đầu, nhưng huynh đệ ngươi cũng quá không hợp đàn, tìm ngươi uống rượu không được, luận bàn ngươi cũng không tới, không thể hiểu nổi ngươi nghĩ gì. Có điều gặp được người quen cũ, ta cũng không kén cá chọn canh.”

Mộ Lâm Giang xùy hai tiếng.


Diệp công tử: Chúng ta có một cái nồi, không vứt ra được, hay là ngươi gánh đi.

Tô thiếu gia: A? Chuyện này… cũng được thôi, nghe cũng không có vấn đề gì, ta gánh.

Diệp công tử – vẩy từng giọt hư hỏng