Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Chương 32: Bảy ngày đêm thú vị 02
Bảy Ngày Đêm Thú Vị, tên loại thuốc này, như sấm bên tai.
Trong nguyên tác nam chính trúng đúng loại thuốc này, phát độc ngay trước mặt Hà Tự Phi, cầm lòng không đặng dây dưa luôn với sư huynh từ đêm khuya đến tận bình minh.
Bảy Ngày Đêm Thú Vị, đương nhiên không chỉ dây dưa một đêm là đủ. Trong lúc Hà Tự Phi dưỡng thương nam chính lại lăn qua lộn lại ngủ sáu ngày với sư tôn trước giờ vẫn luôn xa cách giữ mình.
Diệp Vân Chu cảm giác trong đầu mình có một dây cung bị cắt đứt, vang nhức tận óc. Y lặng im một lát, nháy mắt dâng lên ý muốn nghiền cái bình này thành bột mịn hòng hủy thi diệt tích, lần nữa quay về hướng đèn tinh thạch quơ quơ, đúng thật là bốn chữ này (Thất Nhật Lương Dạ).
Trong lòng y sóng cuộn biển gầm, ngoài mặt lại tỉnh bơ, khóe mắt âm thầm quan sát vẻ mặt lạnh lẽo nặng nề như băng của Mộ Lâm Giang. Y tự tin rằng bất kể Mộ Lâm Giang có ahuhu thế nào đi nữa y cũng có thể kiên định hơn cả sư tôn lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không bị hắn mê hoặc.
Diệp Vân Chu cầm bình giả bộ ngây thơ: “Bảy Ngày Đêm Thú Vị làm sao vậy, là thuốc ngủ à? Thế thì ngươi ngủ đi, ta dọn giường ra cho ngươi.”
Ngón tay Mộ Lâm Giang siết chặt cán dù, hai tia sáng thuật pháp lần lượt rơi trên người hắn, một trận đồ xoay tròn cũng trải ra trên sàn nhà, sau phút chốc hoàn toàn chui vào trong cơ thể.
“Vào đây.” Mộ Lâm Giang gọi lại Diệp Vân Chu đã đi tới cửa, “Đây không phải thuốc an thần, là…”
“Là cái gì?” Diệp Vân Chu vẫn giả ngu, y nghe giọng Mộ Lâm Giang tựa hồ trầm hơn lúc nãy một chút, dường như đang cố gắng kiềm chế gì đó, hai mắt cũng sáng lên mấy phần.
“Độc kích d*c.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt, có chút gian nan phun ra cụm từ này, “Tĩnh Tâm quyết trên dù của ta không áp chế được.”
“À há.” Diệp Vân Chu lén lút đỡ thái dương đau đớn: “Vậy ngươi gọi ta quay lại làm gì? Ta chỉ biết thuật pháp cơ bản, còn không có tác dụng bằng dù của ngươi. Hay là ta đi tìm cho ngươi một người đàn ông… phụ nữ nhé.”
Mộ Lâm Giang chống dù, cánh tay vẫn còn run rẩy, nghe vậy giận dữ trợn mắt bức bách nói: “Càn quấy! Ta há có thể vũ nhục nữ tử trong sạch.”
“Không thì ngươi gọi Ân Tư lại đây, ta thấy y có vẻ nói gì nghe nấy đấy, chỉ sợ vì ngươi thì cái gì cũng sẵn sàng làm.” Diệp Vân Chu lại không sợ chết đề nghị.
“Câm miệng!” Lông mày Mộ Lâm Giang đã sắp nhăn thành một cục, “Không được bôi nhọ phẩm cách của y.”
Diệp Vân Chu: Có phải lúc này ngươi muốn nói “Ngươi nhìn rõ thân phận của mình cho ta, cùng lắm chỉ là một thế thân, cũng xứng nhắc tới hắn sao!”
Diệp Vân Chu: Nói mau, ta đã đánh hơi được mùi bá tổng.
Mộ Lâm Giang: Ta không phải! Ta không có!
Trong nguyên tác nam chính trúng đúng loại thuốc này, phát độc ngay trước mặt Hà Tự Phi, cầm lòng không đặng dây dưa luôn với sư huynh từ đêm khuya đến tận bình minh.
Bảy Ngày Đêm Thú Vị, đương nhiên không chỉ dây dưa một đêm là đủ. Trong lúc Hà Tự Phi dưỡng thương nam chính lại lăn qua lộn lại ngủ sáu ngày với sư tôn trước giờ vẫn luôn xa cách giữ mình.
Diệp Vân Chu cảm giác trong đầu mình có một dây cung bị cắt đứt, vang nhức tận óc. Y lặng im một lát, nháy mắt dâng lên ý muốn nghiền cái bình này thành bột mịn hòng hủy thi diệt tích, lần nữa quay về hướng đèn tinh thạch quơ quơ, đúng thật là bốn chữ này (Thất Nhật Lương Dạ).
Trong lòng y sóng cuộn biển gầm, ngoài mặt lại tỉnh bơ, khóe mắt âm thầm quan sát vẻ mặt lạnh lẽo nặng nề như băng của Mộ Lâm Giang. Y tự tin rằng bất kể Mộ Lâm Giang có ahuhu thế nào đi nữa y cũng có thể kiên định hơn cả sư tôn lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không bị hắn mê hoặc.
Diệp Vân Chu cầm bình giả bộ ngây thơ: “Bảy Ngày Đêm Thú Vị làm sao vậy, là thuốc ngủ à? Thế thì ngươi ngủ đi, ta dọn giường ra cho ngươi.”
Ngón tay Mộ Lâm Giang siết chặt cán dù, hai tia sáng thuật pháp lần lượt rơi trên người hắn, một trận đồ xoay tròn cũng trải ra trên sàn nhà, sau phút chốc hoàn toàn chui vào trong cơ thể.
“Vào đây.” Mộ Lâm Giang gọi lại Diệp Vân Chu đã đi tới cửa, “Đây không phải thuốc an thần, là…”
“Là cái gì?” Diệp Vân Chu vẫn giả ngu, y nghe giọng Mộ Lâm Giang tựa hồ trầm hơn lúc nãy một chút, dường như đang cố gắng kiềm chế gì đó, hai mắt cũng sáng lên mấy phần.
“Độc kích d*c.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt, có chút gian nan phun ra cụm từ này, “Tĩnh Tâm quyết trên dù của ta không áp chế được.”
“À há.” Diệp Vân Chu lén lút đỡ thái dương đau đớn: “Vậy ngươi gọi ta quay lại làm gì? Ta chỉ biết thuật pháp cơ bản, còn không có tác dụng bằng dù của ngươi. Hay là ta đi tìm cho ngươi một người đàn ông… phụ nữ nhé.”
Mộ Lâm Giang chống dù, cánh tay vẫn còn run rẩy, nghe vậy giận dữ trợn mắt bức bách nói: “Càn quấy! Ta há có thể vũ nhục nữ tử trong sạch.”
“Không thì ngươi gọi Ân Tư lại đây, ta thấy y có vẻ nói gì nghe nấy đấy, chỉ sợ vì ngươi thì cái gì cũng sẵn sàng làm.” Diệp Vân Chu lại không sợ chết đề nghị.
“Câm miệng!” Lông mày Mộ Lâm Giang đã sắp nhăn thành một cục, “Không được bôi nhọ phẩm cách của y.”
Diệp Vân Chu: Có phải lúc này ngươi muốn nói “Ngươi nhìn rõ thân phận của mình cho ta, cùng lắm chỉ là một thế thân, cũng xứng nhắc tới hắn sao!”
Diệp Vân Chu: Nói mau, ta đã đánh hơi được mùi bá tổng.
Mộ Lâm Giang: Ta không phải! Ta không có!