Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 82

Chương 82
Editor: Qing Yun

Mục Giai tỉnh lại từ trạng thái nửa hôn mê, điều đầu tiên cô ấy thấy chính là một bóng dáng quỳ trên mặt đất. Chỉ có cô biết, sống lưng ấy từng thẳng đến nhường nào, từng kiên cường ra sao. Dù trong những ngày tháng tay trắng, bị người đánh đến suýt mất mạng vẫn chưa từng cúi đầu.

Thế mà bây giờ, anh lại vì cô, quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người, cúi đầu đến chạm bụi đất.

Trong lòng Mục Giai dâng lên một nỗi xót xa. Cô ấy rơi nước mắt, vươn tay ra phía trước, khẽ gọi tên người yêu của mình: “Hữu Minh…”

Hàn Hữu Minh quay đầu lại, trên mặt là sự giằng xé, cuối cùng vẫn là quỳ bước về phía trước, nắm lấy tay vợ.

“Hữu Minh, đời người không nằm ở dài ngắn, em được ở bên anh cả đời này, đã không còn tiếc nuối.” Mục Giai khẽ mỉm cười dịu dàng. “Anh luôn luôn chiều theo em. Giờ là lần cuối cùng, anh, anh cũng nghe em được không? Em thích đẹp thế này, thật sự không muốn biến thành thứ quái vật đáng sợ ấy.”

Cô ấy vốn dĩ là một mỹ nhân dịu dàng, lời cầu xin nhẹ nhàng trước khi chết ấy khiến không ít người cứng rắn trong hội trường cũng phải quay mặt đi.

Hàn Hữu Minh nhẹ nhàng ôm lấy người vợ đang giữa ranh giới sống chết, “Em đang nói gì vậy, bao nhiêu gian nan còn vượt qua được. Bây giờ chỉ chút chuyện thế này, em đã định bỏ anh giữa đường à?”

“Nửa ma hóa thì đã sao? Dù em biến thành hình dạng thế nào, em vẫn là vợ của anh.”

Anh ta đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào, cúi đầu thật sâu: “Vì anh, cố chịu một chút thôi. Đừng nói rời đi, đừng bỏ anh lại. Được không?”

Mục Giai vươn tay ôm lấy eo chồng, khóc nức nở trong lòng anh ta.

Diệp Bùi Thiên bước về phía trước, nhưng Tân Tự Minh từ phía sau bất ngờ giữ lấy cánh tay anh, chậm rãi lắc đầu.

“Đừng làm chuyện ngu ngốc. Không đáng.”

Với Tân Tự Minh, anh ta ghét nhất kiểu thánh mẫu ngu ngốc này.

Bởi vì anh ta biết rõ, ở thời đại này, những người như vậy thường chẳng sống được bao lâu. Cũng giống như Phong Thành Ngọc, đoàn trưởng cũ của anh ta, người từng cứu sống một kẻ lòng lang dạ sói, và cuối cùng lại bị kẻ đó cố ý dẫn ma vật đến, chết ngay tại thời điểm giành giật ma chủng quan trọng nhất.

Ở chung thời gian vừa qua, anh ta sớm đã phát hiện những lời đồn đại chó má về Diệp Bùi Thiên phần lớn là giả. Người đàn ông trông lạnh lùng băng giá ấy, trong xương lại là kẻ còn mềm lòng hơn cả Phong Thành Ngọc. Nhưng Tân Tự Minh sẽ không ngồi yên nhìn một người bạn lặp lại con đường cũ ấy.

“Anh biết ngoài kia có bao nhiêu người bị bệnh không? Ở đây lại có bao nhiêu người đang khao khát thánh huyết?” Anh ta hạ giọng, nghiêm túc nói từng chữ một, “anh mà lộ thân phận ở nơi thế này, còn mất máu, mất khả năng chiến đấu, anh có từng nghĩ hậu quả sẽ thế nào chưa?”

Trước mặt anh ta, khuôn mặt Diệp Bùi Thiên bị chiếc mặt nạ che khuất một nửa, anh nở nụ cười ôn hòa nhưng rất đỗi kiên định. Anh rút tay về, ánh mắt trong vắt như tuyết, không chút lưỡng lự. Chính nụ cười thuần khiết ấy khiến Tân Tự Minh nghẹn lại. Anh ta ghét nhất là người chân thành, bởi vì biết nụ cười ấy là thật.

Giữa một thế giới đen đặc như vậy, vì sao vẫn có người giữ được vẻ trong trắng như thế?

Tân Tự Minh thật sự tức điên: “Đã ăn đủ đắng cay như thế, sao lòng còn mềm mãi thế hả? Bọn họ là người chẳng hề liên quan đến anh, có gì đáng để anh làm vậy!”

“Tân, tôi hiểu ý anh.” Diệp Bùi Thiên cúi đầu nhìn cánh tay vừa bị giữ lại. “Đôi tay này từng dính đầy máu. Từng vì sống sót mà từ bỏ cả lòng thương cảm. Mãi đến một ngày, khi tôi đang ngập trong núi xác biển máu, một người mang theo cây đuốc, bước tới bên tôi.”

Nói đến đó, anh ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông tìm đến Sở Thiên Tầm, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn mình.

“Hồi ấy, lòng tôi chỉ biết giết chóc, thậm chí định giết luôn cả người ấy. Nếu không phải trong lòng còn sót lại một chút mềm lòng cuối cùng, không biến thành cỗ máy máu lạnh, thì có lẽ, tôi đã bỏ lỡ người quan trọng nhất đời mình. Hôm nay căn bản sẽ không đứng ở chỗ này.”

“Thiện ác, trong lòng tôi đã có định đoạt. Có đáng hay không không nằm ở hiện tại. Lòng tôi đã quyết, và sẵn sàng chịu trách nhiệm. Cảm ơn anh lo lắng cho tôi”

Gương mặt tinh xảo của Mục Giai đã bị bao phủ bởi một tầng khí đen. Mặc dù cô ấy chỉ uống phải ma huyết loãng, không chết ngay, nhưng với cơ thể người thường, cô vẫn không thể chống đỡ quá lâu.

Hàn Hữu Minh chỉ còn biết cầu nguyện trong tuyệt vọng. Anh ta không dám mong nhiều, thậm chí nghĩ nếu vợ có nửa ma hóa, một nửa cơ thể biến dạng, chỉ cần còn sống, còn ý thức, thì đã là đủ.

Người đàn ông chưa từng tin vào thần linh, lúc này lại lần đầu tiên lặng lẽ khẩn cầu thần thương xót.

Bỗng có một người bước tới, rút con dao nhỏ cắm trên mặt đất mà Hàn Hữu Minh dùng để thề máu. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Hữu Minh, đột ngột rạch một nhát vào lòng bàn tay mình.

Tốc độ của người đó quá nhanh, đến mức Hàn Hữu Minh còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã bóp miệng Mục Giai, đổ máu tươi trong lòng bàn tay vào miệng cô ấy.

Ngay lập tức, làn hắc khí trên mặt Mục Giai tan dần theo dòng máu, biểu cảm đau đớn cũng từ từ dịu đi, sắc mặt khôi phục lại như xưa.

Như uống phải thần dược, cô ấy đang thực sự hồi phục!

Hàn Hữu Minh tròn mắt nhìn người vừa cứu vợ mình.

Người đó rút tay lại, mà vết thương lòng bàn tay vẫn còn rỉ máu khi nãy đã khép lại gần hết chỉ trong vài giây.

Sau đó, anh tháo chiếc mặt nạ che mặt xuống, lộ ra một gương mặt ôn hòa.

Một gương mặt đã từng khắc sâu trong ký ức của bao người , người bị gán cho vô số danh xưng đáng sợ:

Đế vương Cát vàng, Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.

Lúc này, anh dùng chính máu mình để cứu sống vợ người khác.

Cả hội trường đồng loạt trào lên tiếng hít sâu, có vài người còn lùi lại làm đổ cả bàn ghế vì quá mức bàng hoàng.

“Diệp… Diệp Bùi Thiên?”

“Không thể nào… là Diệp Bùi Thiên thật sao?”

“Nhân Ma? Không đúng, sao anh ta lại ở đây?”

“Anh ta trà trộn vào đây.”

“Nhưng… anh ta đang làm gì vậy? Cứu người sao?”

“Vì sao… vì sao anh ta lại cứu người?”

Trong tiếng xì xào khe khẽ vang lên khắp hội trường, Diệp Bùi Thiên bình thản đứng dậy, lặng lẽ đối diện ánh mắt dò xét từ bốn phía.

Một bàn tay ấm áp vươn tới từ phía sau, nắm lấy tay anh. Sở Thiên Tầm kiên định đứng bên cạnh anh.

Đối với cô, việc Diệp Bùi Thiên quyết định xuất đầu lộ diện là điều cô không đành lòng. Nhưng một khi anh đã quyết định, thì cô chỉ biết lựa chọn đứng cạnh anh, không có nghi ngờ cũng không do dự.

Cô biết rõ, người đàn ông này có nội tâm mềm mại và nhân hậu đến mức nào.

Trong thế giới này, người ta đã dần không còn xem lòng tốt là điều đáng ca ngợi. Một người thiện lương đồng nghĩa với việc mang nhược điểm, dễ bị bắt nạt, thậm chí trở thành trò cười trong mắt người khác.

Thế nhưng, cô lại chính là bị thu hút bởi người đàn ông đang chìm trong bóng tối sâu nhất ấy vẫn giữ được ánh sáng trong tâm hồn. Sau bao tra tấn, anh vẫn có thể đối xử tử tế với người khác. Đó là một phẩm chất đáng quý, đáng được trân trọng và bảo vệ, không nên bị vùi lấp hay bào mòn.

Giờ đây, điều duy nhất cô có thể làm là đứng bên anh, bảo vệ trái tim chưa từng bị ô uế ấy.

“Hội trưởng Cố” Diệp Bùi Thiên quay đầu, nhìn về phía người phụ trách hội nghị là Cố Chính Thanh, “hiện giờ tình hình cấp bách, tôi đề nghị tổ chức cứu trị khẩn cấp bằng thánh huyết cho những dân chúng trúng độc.”

Ngay cả người khôn khéo và điềm đạm như Cố Chính Thanh cũng có một thoáng ngây người.

Nhưng anh ta nhanh chóng thu lại cảm xúc, cân nhắc lợi hại sau hành động này, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

“Diệp… anh Diệp, anh chịu làm ra hi sinh lớn đến vậy, thật khiến người ta cảm phục. Xem ra trước kia mọi người đã hiểu lầm anh rồi. Tình huống bây giờ rất khẩn trương, tôi sẽ sắp xếp một chỗ ở sạch sẽ cho anh, đồng thời phái người đi báo cho dân chúng có bệnh tình nguy kịch đến đây nhận thánh huyết, như vậy được chứ?”

Anh ta cười niềm nở, nhanh chóng khôi phục vị trí người cầm trịch, vừa tiếp đón Diệp Bùi Thiên vừa bắt đầu tổ chức hành động.

Nhưng một giọng nói lạnh lẽo bỗng xen vào: “Không cần làm vậy. Nếu tình huống khẩn cấp, nhiều người chen vào một chỗ cũng không thuận tiện. Tôi đề nghị dựng ngay một lều cứu tế bên ngoài, người bệnh thật sự thì đưa tới chữa trị tại chỗ.”

Người lên tiếng là Tân Tự Minh.

Anh ta bước ra khỏi đám đông, nở một nụ cười nửa như giễu cợt, nhìn chằm chằm vào Cố Chính Thanh rồi nói luôn lời khiến người ta khó chịu nhất:

“Như vậy cũng tránh được việc có kẻ giả mạo, trục lợi dược phẩm, làm mấy trò không thể đem ra ánh sáng. Dù sao trong cái thời đại này, ngay cả Nhân Ma trong truyền thuyết còn chưa chắc đã hiểm ác bằng lòng người.”

“Thành chủ Tân, lời này là có ý gì đây?” Giọng Cố Chính Thanh vẫn nhã nhặn, không nổi giận, nhưng ánh mắt đã lạnh hơn vài phần.

Anh ta là người biết giữ mặt mũi, lại giỏi tính toán. Với anh ta, những tai họa lớn như thế này đúng là không thể làm ngơ, nhưng đồng thời cũng là cơ hội kiếm lấy danh vọng, tài nguyên hoặc điều kiện chính trị khác. Nếu việc phân phát thánh huyết được tổ chức bởi anh ta, giá trị lợi ích ngầm phía sau cũng không nhỏ.

Trong tất cả những người có mặt tại đây, Cố Chính Thanh kiêng kị nhất là Tân Tự Minh. Dù Tân Tự Minh không mạnh bằng một vài dị năng giả, nhưng lại giống anh ta, đều thuộc kiểu người cực kỳ thông minh, tàn nhẫn và có năng lực nắm bắt cục diện. Huống hồ, năng lực tinh thần của Tân Tự Minh lại còn khắc chế hầu hết dị năng mạnh mẽ hiện tại.

Quả nhiên, vừa mở miệng là Tân Tự Minh đã làm nát kế hoạch anh ta đang ấp ủ.

“Huống hồ,” anh ta cười cười, “người ta đã hy sinh vì dân lớn như vậy, cũng nên để mọi người thấy rõ ai mới là người thật sự làm việc tốt. Cũng tiện rửa sạch những oan khuất trước kia, trả lại danh dự cho người ta. Nếu cứ trốn trong phòng kín, chẳng khéo dân chúng đến lúc cuối còn tưởng thánh huyết là do các người cung cấp.”

Cố Chính Thanh giận đến nghiến răng, nhưng vẫn cười: “Anh Tân à, anh đúng là có cái miệng khiến người ta đau đầu. Tôi có lòng tốt cũng bị anh bóp méo mất rồi.”

“Đã là lòng tốt thì anh Cố cứ công bố luôn cả mấy đoạn video hôm trước đi,” Tân Tự Minh tiếp tục nhấn mạnh từng chữ, “để dân chúng biết Thần Ái đã làm gì, hiểu vì sao lúc trước anh Diệp lại liều mạng đánh vào căn cứ ấy. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để đả kích Thần Ái sao?”

Lời này không phải thương lượng, mà là tuyên bố. Trấn Bắc không thuộc về thế lực nào, Tân Tự Minh và Giang Tiểu Kiệt khi đến đã mang theo lực lượng riêng, muốn hành động chẳng cần ai đồng ý.

Ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt, các thánh đồ mắt đầu dùng năng lực của mình, dựng một chiếc lều lớn ngoài sảnh, tổ chức phân luồng và duy trì trật tự, bắt đầu tiếp nhận những bệnh nhân đang nguy kịch.

“Anh Tân…” Diệp Bùi Thiên khẽ gọi Tân Tự Minh đang mặt mày âm u phía trước lại.

“Thôi đi, giờ tôi không muốn nói chuyện với tên ngớ ngẩn như anh.” Tân Tự Minh cáu kỉnh, gần như còn táo bạo hơn cả Giang Tiểu Kiệt. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống, dừng lại và quay đầu lại, hạ giọng, gằn từng chữ:

“Tôi biết anh muốn gì. Anh muốn để Cố Chính Thanh phụ trách việc này vì sợ khi thân phận bị lộ, lỡ có chuyện thì sẽ tránh liên luỵ đến Bạo Tuyết và Kỳ Lân. Nhưng anh có từng nghĩ chưa, cái nên liên luỵ thì sớm muộn cũng phải liên luỵ. Giờ tôi chỉ có thể theo sát anh chứ còn biết làm gì hơn?”

Diệp Bùi Thiên im lặng một lát, rồi khẽ cười: “Cảm ơn anh.”

Giang Tiểu Kiệt chạy theo, một tay ôm lấy vai Diệp Bùi Thiên: “Anh Diệp, anh nói gì kỳ vậy. Chúng ta từng vào sinh ra tử, là anh em sống chết có nhau, không đứng cùng nhau lúc này thì còn đợi khi nào?”

Không ít người uống nước giếng rồi xuất hiện dấu hiệu của bệnh, họ nghe thấy nơi này chữa trị miễn phí thì quả thật như nghe tiếng trời, vui mừng khôn xiết đổ xô đến khu cứu tế.

Trong đó có cả thanh niên, thiếu nữ, người già đầu bạc, trẻ nhỏ tóc để chỏm, có cả thánh đồ mạnh mẽ lẫn thường dân không một chút dị năng. Bọn họ không phân biệt thân phận, giàu nghèo hay cấp bậc, chỉ có chung một đặc điểm: trúng độc, sinh mạng đang tính bằng giờ.

Nhìn dòng người kéo đến rất đông, Sở Thiên Tầm cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Nhiều người thế này, phải lấy bao nhiêu máu mới cứu được? Trong thành còn bao nhiêu người chưa phát bệnh?

Cho dù Diệp Bùi Thiên có thân thể bất tử, nhưng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn anh chịu khổ như vậy?

Diệp Bùi Thiên nắm lấy tay Sở Thiên Tầm, anh phát hiện bàn tay vốn luôn ấm áp của cô giờ lại lạnh toát, đẫm mồ hôi. Cô nắm chặt lấy tay anh, gần như dùng hết sức lực, như thể sợ anh biến mất ngay sau một cái chớp mắt.

“Không sao đâu, Thiên Tầm.” Anh nhẹ nhàng trấn an, “anh sẽ không sao. Em nhìn xem nơi này đi, nhiều người như vậy, đều là những sinh mạng đang chờ được cứu. Anh đã có năng lực này, sao có thể trơ mắt nhìn họ đi vào chỗ chết?”

“Xin đợi một chút!” Một giọng nói vang lên.

Chung Hồng Phi xách theo hòm thuốc chạy đến, nhanh chóng mở rương, lấy ra bộ dụng cụ lấy máu chân không cùng túi truyền. “Tôi có thiết bị lấy máu chuyên dụng. Anh đừng dùng dao cắt nữa, với thể chất của anh, vết thương sẽ liên tục tự lành, như thế vừa đau vừa tốn sức.”

“Nếu anh đồng ý, để tôi giúp anh lấy máu.”

Anh ta chủ động ngồi xuống cạnh Diệp Bùi Thiên. Với tư cách là bác sĩ, khoảnh khắc Diệp Bùi Thiên đứng ra hiến máu cứu dân, anh ta đã xóa bỏ mọi định kiến về danh hiệu “Nhân Ma”. Lúc này, trong lòng anh ta chỉ còn sự kính phục, kính phục một người có thể giữ vững tín niệm giữa thời đại hỗn loạn.

“Tôi vừa mới đo lường sơ bộ,” Chung Hồng Phi nói trong lúc sát trùng tay Diệp Bùi Thiên để tìm tĩnh mạch, “nồng độ ma huyết trong nước giếng không cao. Tôi đoán, nếu phối hợp với thuốc, có thể pha loãng thánh huyết ở mức độ nhất định.”

“Thật sao? Bác sĩ Chung!” Sở Thiên Tầm nghe vậy mừng rỡ.

Nếu việc pha loãng vẫn còn hiệu quả thì đối với Diệp Bùi Thiên mà nói, tình hình đã tốt hơn rất nhiều. Không chỉ có thể giảm lượng máu anh cần phải hiến, mà do thánh huyết sau khi pha loãng sẽ không còn hiệu quả trị thương đặc biệt như ban đầu, nên cũng tránh được tình trạng bị người khác giấu giếm, mạo danh hoặc cướp đoạt.

“Đúng vậy, tôi từng tiếp xúc nhiều ca bị ma huyết xâm hại nên có đủ tự tin. Chỉ là việc xác định tỷ lệ pha loãng cụ thể cần thêm thử nghiệm. Cũng may bệnh nhân rất nhiều, chỉ cần vài nhóm mẫu là có thể thu được kết quả.”

Thánh huyết được pha loãng số lượng lớn nhanh chóng được chia đến tay những người bệnh đang chờ đợi. Trên quảng trường, một màn hình lớn cũng đã được dựng lên, dùng máy phát điện chạy dầu để truyền phát video. Trong đó công khai toàn bộ hành vi tội ác của tổ chức Thần Ái, hé lộ nguyên nhân dẫn đến thảm họa lần này, cùng với quá trình làm giàu vặn vẹo và bi3n thái của tổ chức này.

Khi nhìn thấy những thí nghiệm ghê tởm, nửa người nửa ma trong đoạn video, và nghĩ đến những người thân, đồng bào của mình đã chết hoặc bị ma hoá vì không kịp cứu chữa, người dân sống sót sau thảm họa không kìm được òa khóc, ôm chặt lấy nhau.

Bên trong một khung cửa sổ u tối của lễ đường, có vài bóng người đang âm thầm quan sát tình hình bên ngoài.

“Bọn họ làm đến nước này, chúng ta chẳng phải trắng tay rồi sao?” Một người thấp giọng phẫn nộ: “Thánh huyết bị pha loãng, dù có người giả mạo đi nhận thì cũng chẳng có tác dụng. Đại ca, nghĩ cách đi chứ, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua đâu!”

“Gấp gì chứ? Cứ xem tiếp đi.” Một giọng nói khác trầm ổn hơn vang lên: “Cậu nhìn xem, Diệp Bùi Thiên đã bị rút máu bao nhiêu lần rồi. Hắn cũng chỉ là người, cũng sẽ có lúc chịu không nổi.”

“Các cậu đi tìm Cố Chính Thanh, liên hệ thêm vài bên khác, xem mấy con cáo già kia có muốn bắt tay với chúng ta không. Dù gì hắn cũng là Nhân Ma, thanh danh đã thối lắm rồi. Đến lúc nguy cấp, có mấy ai thật lòng giúp hắn?”