Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 191

Đương nhiên Vệ Linh không có ý định mang Citrus tới Sở Sự Vụ, thế nhưng nghiêng đầu sang phải nhìn thấy vẻ mặt thân cận kèm theo ánh mắt đáng thương ngồi xổm bên chân mình, nhất thời nhẹ dạ, đơn giản mở cửa sau bước vào ngồi đồng thời phất tay ra lệnh Citrus nhảy lên, nói với Kỳ Tham đang tràn đầy kinh ngạc: “Chút nữa Tham giúp em dẫn nó đi dạo đi.”
“A? Tôi?” Kỳ Tham ngồi vào ghế lái, thông qua kính chiếu hậu nhìn Vệ Linh ở phía sau.
“Không thể được sao? Hay Tham bận bịu gì?” Vệ Linh ôn hòa hỏi ngược lại.
“Ây… Không! Tôi rất cam tâm tình nguyện.” Kỳ Tham vội vàng nói.
Vệ Linh mỉm cười, không nói chuyện, nhẹ nhàng vuốt đầu Citrus.
Kỳ Tham âm thầm thở dài, nghĩ trong lòng quả nhiên nữ thần không dễ dàng theo đuổi, nhìn điệu bộ này, rõ ràng là muốn ‘Tất cả bắt đầu lại từ đầu’ coi như tình cảm trước đó chưa từng có, một chút ít cơ hội ám muội cũng không cho.
Kỳ Tham trầm ổn lái xe nhanh chóng đưa Vệ Linh tới dưới lầu văn phòng Sở Sự Vụ. Kỳ Tham vừa định nói ‘Nếu em dẫn Citrus đi làm tôi thấy không có vấn đề gì’, không ngờ Vệ Linh rất thong dong cầm túi công văn lên, mở cửa xe nói với Kỳ Tham: “Cám ơn Tham đưa em đi làm, Citrus làm phiền Tham rồi!”
Ai? Kỳ Tham nhướn mày nhìn Vệ Linh xuống xe, phản ứng rất nhanh bấm kính xe xuống, thủ thế OK: “Tốt! Vệ luật sư, buổi trưa cùng nhau ăn cơm thế nào?”
“Xem tình hình đi.” Vệ Linh tự nhiên dùng thái độ lễ phép giữ khoảng cách trả lời Kỳ Tham.
Khóe mắt Kỳ Tham giật giật, nhìn Vệ Linh ưu nhã bước vào trong, nghĩ thầm nữ nhân này từ lúc nào lại biết cách hành động như vậy chứ? Phục hồi tinh thần xoay người lại, Citrus vì chủ nhân đi mất nên chán chường nằm nhoài trên ghế, yên lặng cùng cô đối diện.
Thấy thế không nhịn được vui vẻ, Kỳ Tham mở hộp xe lấy hai bịch khô bò mà Trương Hoắc Tưởng để lại, xé ra vỗ vỗ đầu nó, ra hiệu: “Chủ nhân bỏ mày lại rồi! Tiếp theo đi theo tao chứ? Muốn ăn không?”
Citrus nghe mùi mỹ thực mau lẹ bò lên, không kiềm chế nổi ngồi xổm dậy quắt đuôi.
Kỳ Tham chọn một miếng lớn bỏ vào miệng nhai nghiền ngẫm: “A! Quá ngon! Không có độc nhe mày xem… Bây giờ mày cho tao biết, tao có thể theo đuổi chủ nhân của mày không? Có thể thì sủa một tiếng, tao cho mày một miếng, không thể thì sủa hai tiếng, không có thịt ăn! Bắt đầu!”
Citrus nhìn Kỳ Tham ăn miếng thịt lớn, gấp đến độ nước dãi cũng chảy ra, lớn tiếng sủa ‘Gâu’ một tiếng.
“Ý của mày là tao có thể theo đuổi chủ nhân mày đúng không? Ngoan! Tới ăn!” Kỳ Tham bỏ miếng khô bò vào lòng bàn tay đút nó ăn, nhìn nó không thể chờ đợi nuốt xuống, lập tức cười xấu xa: “Bây giờ chúng ta chơi trò vấn đáp. Nhất định phải trả lời thật lòng nha! Mày nói đi, có phải trong lòng chủ nhân mày rất yêu tao không?”
Citrus không hề do dự ‘Gâu’ một tiếng lớn.
Kỳ Tham lại đút Citrus thêm một miếng, cười hô: “Ai nha! Thật sự là chân chó! Bây giờ thay đổi quy tắc, nếu đáp án là YES thì sủa hai tiếng! Nếu như NO thì một tiếng! Được, tiếp tục… Có phải bình thường chủ nhân mày không nói với người khác nhưng thường xuyên nói với mày nàng yêu tao không?”
Citrus yên lặng nhìn Kỳ Tham mấy giây, hình như đang cân nhắc lần này nên sủa hai tiếng hay một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước bịch khô bò thơm ngon trong tay Kỳ Tham, ngửa đầu sủa “Gâu, gâu”.
“Mày có phải thành tinh rồi không?” Kỳ Tham vô cùng vui vẻ xoa đầu nó, bỏ toàn bộ khô bò trong bịch ra: “Ăn đi! Mày thông mình, tao dẫn mày đi chơi!”
Trong lúc Kỳ Tham với Citrus một người một chó giao lưu vui vẻ, Vệ Linh đã tới văn phòng chủ nhiệm hủy phép, chủ nhiệm đơn giản nói tình trạng trong Sở gần đây, sau đó nàng ra ngoài cùng mọi người chào hỏi, tiếp tục xem vài vụ án mới được ủy thác.
Quay lại công việc mọi thứ giống như lần đầu tiên nàng đi làm, kinh nghiệm tất nhiên trọng yếu nhưng quá trình công tác bất luận làm sao cũng không giống trước kia. Xem xong hồ sơ, giữa trưa Vệ Linh gọi cho người ủy thác xác nhận vấn đề liên quan, lựa chọn ngày gặp mặt, bận bịu tới mức không có thời gian uống nước.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đóng chặt vang lên tiếng gõ cửa, Vệ Linh nghe âm thanh ngẩng đầu lên nhưng người bên ngoài hình như chờ không được, nàng chưa trả lời đã đẩy cửa vào. Citrus ngửi được mùi chủ nhân, lập tức vọt vào, thoăn thoắt chạy tới bên chân nàng, ngồi xuống lè lưỡi nhìn nàng lấy lòng.
“Nhìn dáng vẻ em chắc chắn còn đang bận rộn.” Kỳ Tham trở tay đóng cửa, cười đi tới đối diện Vệ Linh, cúi người quét mắt nhìn tài liệu trong tay nàng, rồi nhìn lên: “Sắp đến giờ ăn trưa, Vệ luật sư!”
Vệ Linh sờ sờ phần lưng Citrus, thuận tiện liếc qua đồng hồ: “Ừm, đại khái em còn phải bận thêm một chút mới được, Citrus… Tham dẫn nó đi chỗ nào? Lông rất mềm mượt.”
“Thì làm theo em nói a, trước tiên tôi dẫn nó ra bờ sông đi dạo, cùng nó chơi đùa, sau đó cả người đều dơ bẩn, nên tôi dẫn nó tới cửa hàng thú cưng tắm rửa. Thế nào? Vuốt rất thoải mái?” Kỳ Tham cười hai tay chống trên bàn: “Không ăn cơm không tốt cho thân thể, đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”
Vệ Linh khéo kéo từ chối: “Công việc chưa xong ăn cũng không thấy ngon.”
“... Được, tôi chờ em.” Kỳ Tham không thể làm gì khác bất đắc dĩ chỉ chỉ sô pha phía sau, ngoắc tay với Citrus, nó lập tức nghe lời chạy tới, cô ra hiệu, nó nhảy lên sô pha gác đầu lên đùi cô để cô thuận tiện xoa đầu nó.
Tiết tấu công tác cùng tâm tình đều bị Kỳ Tham quấy rầy, cho nên nhìn một người một chó ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc lại thanh thản ung dung giống như ở nhà, Vệ Linh có chút bất đắc dĩ: “Vừa nãy em quên hỏi, Kỳ Tham… Sao Tham dẫm Citrus vào đây được?” Chắc chắn Office cấm dẫn vật nuôi vào, bảo vệ ở sảnh chính và lầu một không cản cô hay sao?
Kỳ Tham nghiêng mặt nhìn Vệ Linh, lộ ra nụ cười cực kỳ chắc chắn, lấy kính râm trong túi ra đeo vào, rất phách lối nói: “Để thuận lợi trà trộn vào, ở cửa hàng thú cưng tôi còn mua cho Citrus sợi dây dắt đây!”
“... Em không đồng ý Tham làm vậy.” Vệ Linh nói như thế, không tiếp tục để ý Kỳ Tham cúi đầu xem tài liệu.
“Ây…” Trong nháy mắt Kỳ Tham cảm nhận sâu sắc mình bị Vệ Linh chán ghét, thất bại cúi đầu vuốt ve Citrus, cực kỳ nhỏ giọng không xác định hỏi: “Chủ nhân mày chán ghét tao? Làm sao bây giờ?”
Citrus ngẩng đầu phát sinh tiếng nghẹn ngào, hình như biểu thị mình không thể làm gì.
Người chó lẳng lặng trong phòng làm việc không tính là lớn đã gần một tiếng rồi, cuối cùng Vệ Linh cũng đóng tài liệu cho vào túi công văn, Kỳ Tham mới dám thoáng lộ đầu: “Công việc buổi sáng hoàn thành.”
“Coi như thế đi.” Vệ Linh đem tài liệu còn lại chồng lên gọn gàng, mới ngẩng đầu nhìn Kỳ Tham.
“Có thể mời em ăn bữa trưa không? Em muốn ăn cái gì?” Kỳ Tham tiếp tục cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.
Vệ Linh đứng dậy trả lời: “Tham giúp em chăm sóc Citrus cực khổ rồi, để em mời Tham, bữa trưa ăn bò bít tết đi, được không?”
Tâm Kỳ Tham nói Vệ Linh đúng thật đủ tàn nhẫn, ăn bò bít tết? Biết rõ tôi dùng dao nĩa không rành… Nhưng hiện giờ đang theo đuổi người ta, nhất định phải khiêm tốn, vì lẽ đó cười trừ: “Thì ra em muốn ăn bò bít tết, vậy chúng ta tới nhà hàng Tây đi.”
Vệ Linh thấy Citrus cũng bò dậy, liền nói: “Tới nhà hàng không có cách nào dẫn nó theo, để nó ở phòng làm việc em ngốc một hồi đi.”
“Đành phải oan ức nó thôi. Citrus nghe lời nha, tao sẽ mang thịt về cho mày.” Kỳ Tham cũng không muốn tiếp tục giả làm người mù, huống hồ Vệ Linh phản cảm khi cô làm như vậy, nên tuyệt đối không thể làm lần thứ hai.
Xuống tới bãi đậu xe, sau khi Kỳ Tham lái xe ra ngoài, vốn dĩ Vệ Linh định như lúc sáng ngồi ở phía sau, không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy khắp nơi đều bừa bộn, nào là mảnh vụn thịt khô bò, rồi lông Citrus rụng, còn có cả bùn đất… Nàng không thể làm gì khác đành im lặng đóng cửa xe, ngồi vào ghế phụ sạch sẽ, liếc nhìn Kỳ Tham cố gắng nín cười không dám hé răng, lễ phép nói: “Xin lỗi, Citrus làm xe Tham dơ quá, chút nữa em sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
“Không có sao.” Kỳ Tham vui vẻ nói: “Tôi rất thích nó, chưa từng thấy con chó nào thông minh như vậy.”
Vệ Linh nhìn vẻ mặt hớn hở của Kỳ Tham một lúc mới dời tầm mắt qua chỗ khác: “Ừm, rất nghe lời, có điều so với lần đầu Tham gặp, nó đã già đi mấy tuổi, không sinh động giống lúc trước.”
“Vậy phải thận trọng, cho dù lúc tuổi còn trẻ hay thời kì thành thục, tôi đều yêu thích.” Kỳ Tham có thâm ý khác liếc nhìn Vệ Linh, hắng giọng: “Có điều tôi tốn không ít tinh lực với nó cả buổi sáng, có thể đổi lại một ít khen thưởng?”
Vệ Linh ôn hòa: “Thưởng gì đây?”
Kỳ Tham nâng tay phải lên, chỉ chỉ vào mặt mình.
Vệ Linh ngồi rất đoan chính, sau đó hỏi: “Lúc Tham theo đuổi người khác cũng cò kè mặc cả như vậy?”