Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Chương 430: Đóng đinh trong bóng tối
***
Như vậy là tôi miễn cưỡng đặt chân vào căn nhà nhỏ của bà Còng, trong nhà bày biện rất đơn sơ, ngoài cái giường bằng sắt cũ còn có một cái tủ nhỏ để ngay dưới chân giường là đáng chú ý còn lại những đồ đạc khác tôi không để tâm nhiều bởi phần lớn là xô, chậu muối dưa cà, mấy thùng các tông nhỏ cùng một cái chạn đựng bát. Nói là cái chạn đựng bát cho sang và dễ tưởng tượng chứ thật ra tôi không biết nguyên bản trước đó nó là cái gì, nhìn khá giống một cái kệ đựng giày dép.
Tôi thường xuyên đi qua đi lại trước ngôi nhà nhỏ này trong hơn một tháng qua và chẳng có bất kỳ cảm xúc nào nhưng khi bước chân qua khỏi ngưỡng cửa tôi nhận ra những khác lạ rõ rệt. Căn nhà ẩm thấp, ánh đèn điện bật vào ban ngày cũng chẳng giúp xua đi được không khí lạnh lẽo, u tối. Nền nhà được tráng xi măng tương đối bằng phẳng và cái gốc cây xà cừ nằm giữa căn nhà, bà Còng biến thân cây thành chỗ treo đồ đạc, đủ các loại túi bóng to, túi bóng nhỏ, đủ các màu sắc nhìn rất lộn xộn.
Sơn Ca tự tay đóng cửa, ngay giữa trưa nắng của mùa hè nhưng bản lề cửa khô dầu kêu kẹt kẹt khiến tôi dựng tóc gáy, sởn da gà bởi tôi cảm thấy rất khó chịu khi phải nghe những âm thanh được tạo ra từ việc va chạm hai thanh kim loại.
-Sợ hả cu?
-Sợ gì mà sợ, anh làm gì thì làm mau lên. Em thấy nhà của bà cụ vừa ẩm thấp lại bừa bộn. Người già sống trong này không có bệnh tật vì ma thì cũng sớm quy tiên vì mùi xú uế.
-Sao lại mùi xú uế. Tao có thấy gì đâu nhỉ?
Tôi nói nhỏ giọng vì sợ bên ngoài ai đó sẽ nghe thấy:
-Bà cụ làm gì có nhà vệ sinh, thế anh nghĩ bà cụ đi vệ sinh mỗi đêm ở đâu?
-Mẹ thằng này vừa mới vào đã để ý nhanh thế nhỉ.
-Anh nói buồn cười, nhiều cô bán hàng ở chợ khi cần đi vệ sinh thì chạy về nhà, một số người đi nhờ ở nhà em. Có ai ra vệ sinh công cộng của khu này đâu.
-À, nghĩa là bà cụ đi nhờ ở nhà mày hả?
-Đúng rồi, anh ở nhà em cả chục hôm rồi mà không thấy à?
-Tao đâu có rỗi hơi như mày. Tao còn bận trăm công nghìn việc.
-Thế thì anh làm gì làm mau lên, em thấy không khí trong căn nhà này không bình thường. Ngoài mùi ngai ngái của nước tiểu lâu ngày còn phảng phất cả hơi lạnh, chả lẽ ban ngày ban mặt ma quỷ cũng lộng hành à? – Tôi vừa nói vừa ngó nhìn xung quanh mình – có con nào đứng gần em không?
-Chưa, chưa! Ma quỷ dễ kiếm thế thì tao giàu từ lâu rồi.
Sơn Ca lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy màu vàng có viết vài chữ Tàu, chỉ có chữ Tàu mới có những nét vẽ nghuệch ngoạc thế kia. Sơn Ca không nói không rằng dùng băng dính dán lên tờ giấy sau đó dính lên ngực tôi đánh bộp một cái khiến tôi ngạc nhiên.
-Tí tao làm việc thì đừng có giở cái tật lắm mồm hỏi han linh tinh kẻo rước hoạ vào thân nha mày.
-Thế cái này là cái gì? Dán vào người em làm gì? Sao giống trên phim bọn cương thi có đội một cái mũ dán lá bùa màu vàng như này nhảy tưng tưng nên thằng em em nó gọi là ma cà tưng, có phải không? Đây là bùa à?
-Đấy, vừa mới dặn xong đã đâu vào đấy. Mày có thể bớt hỏi đi được không hả. Ừ thì đây là bùa, mày đừng có để lá bùa này rơi ra trong khi tao lập đàn. Mẹ, không cẩn thận ma nó ám mày thì rồi đời nha con.
* Bạn đang đọc câu chuyện dựa trên hồi ức của tác giả Nam Ngủ Yên*
-Anh đừng doạ trẻ con, em còn lâu mới sợ.
-Ờ, cứ nó cứng miệng đi.
Sơn Ca bảo tôi lấy từ trong cái thùng các tông để gần cửa ra đủ các loại vàng mã, phần nhiều là quần áo giấy nhiều màu sắc, thêm cả những tờ giấy tượng trưng cho vàng lá nữa. Sơn Ca dặn:
-Để vào cái chậu nhôm này, khi nào tao ra hiệu thì đốt lửa hoá vàng giúp tao.
Nói xong liền đưa cho tôi một cái bật lửa và cả một ngọn nến to màu đỏ dặn dò tiếp:
-Sau khi đốt vàng mã xong xuôi thì cầm cái nến này đứng lùi vào một góc nhà, nếu tí nữa tao tự châm lửa.
-Cầm trên tay như này á?
-Ừ!
-Nhỡ đâu nến cháy nó chảy ra tay thì bị bỏng chết luôn anh ơi.
-Tự nhận mình là thông minh thì tìm cách nhưng phải cầm trên tay chứ bỏ lên đĩa không ăn thua, hỏng hết việc của tao.
-Có mỗi trăm nghìn mà làm lắm việc thế, toàn việc nguy hiểm đến tính mạng.
-Đàn ông con trai đã bắt tay làm rồi thì đừng có lèm bà lèm bèm như bọn đàn bà con gái lắm lời. Mày được một trăm nghìn, tao thì chả được xu mẹ nào thì kêu ai.
Sơn Ca lấy từ trong ba lô ra một cái chum sành nhỏ, lúc đầu nhìn tôi tưởng vò rượu nhưng không phải. Miệng của chum sành được bịt bằng vải đỏ, mấy cái dây chun mà trẻ con hay chơi hoặc dùng để gói hàng quấn quanh miệng. Trên thân cái chum sành nhỏ có dán hai mảnh giấy, có lẽ lại là một chữ Tàu.