Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi
Chương 14: Tình yêu của Cố Tâm Di
Sau khi phi một dao này, Vương Thuật nhìn cũng không nhìn, bước thẳng vào trong Lamborghini rồi nghênh ngang rời đi
Đêm mùa hè, lúc chín giờ hản trên đường vẫn còn không ít người, nhưng hôm nay đặc biệt kỳ quái, trên đường ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.
Ngay sau khi Vương Thuật biến mất không lâu, quả thực. xuất hiện một bóng quỷ, chính là người thanh niên đã đưa thư mời cho Vương Thuật. Cậu ta đi đến chỗ Vương Thuật giết người, mò mẫm xung quanh căn phòng tay bản tỉa dùng để ẩn thân một lúc.
Lúc xuất hiện một lần nữa, cậu ta đã đi lên nóc nhà, trong tay cầm một cái bình nhỏ, mở nắp, đổ một ít chất lỏng xuống thị thể. Không bao lâu sau, thi thể bị hòa tan sạch sẽ
Người thanh niên cầm súng ngắm, hưng phấn nhìn vài lần
rồi khiêng lên đầu vai, lại nhặt con dao nhỏ mỏng như cánh ve lên, nhảy xuống tầng, ấn vào chỗ tối
Trong biệt thự của Cố Tâm Di Thời gian là 10 giờ tối Trong phòng khách.
Tiếng TV xẹt xẹt vang lên, màn hình trống rỗng, không có. hình ảnh.
Cố Tâm Di ngồi ở ghế sô pha đối diện TV, đôi mắt nhìn chăm chấm vào TV, mười ngón tay nằm thật chặt điều khiển.
Nhìn như cô đang xem TV, nhưng thực ra hồn vía sớm đã không còn ở đây, bay đi theo Vương Thuật.
Nhìn tư thế này, đêm nay nếu như Vương Thuật không quay trở lại, Cố Tâm Di có thể ngồi sững sờ trên ghế sô pha một đêm.
Còn may, Vương Thuật gọi điện thoại đến.
Tôi là một con bươm bướm say rượu, làm thế nào cũng. không bay ra được thế giới toàn hoa này.
Tiếng chuông điện thoại khiến Cố Tâm Di cảm thấy như bắt được cọng cỏ cứu mạng, cô nhanh như bay đoạt lại điện thoại ném trên ghế sô pha.
"Chị, em về rồi”
Thời điểm nghe được câu nói này, Cố Tâm Di thấy mình như một quả bóng da xì hơi, cơ thể lập tức mềm nhữn ra.
Thần kinh quá căng thẳng lại bỗng nhiên được thư giãn làm cô suýt chút nữa ngã xuống đất ngất đi. Nhưng cô nhanh chóng trấn định lại, vẻ mặt phơi phới ra mở cửa cho Vương. Thuật.
"Tiểu Thuật, không có vấn đề gì chứ?"
"Chị, chị không cần khẩn trương như vậy, tất cả đều thuận lợi
Vương Thuật bước vào cửa, chợt nhíu mày. Thị lực của anh khác hẳn với người thường, dù Cố Tâm Di có giả bộ như, không có chuyện gì xảy ra nhưng vẻ lo âu của cô ở trước mặt Vương Thuật căn bản không chỗ có thế giấu.
Cố Tâm Di còn cười cười: "Tiểu Thuật, em trưởng thành. rồi, có sự nghiệp của riêng mình, chị không lo lắng”
"Chị, em xin lỗi."
Vương Thuật tiến lên một bước, thâm tình kéo Cố Tâm Di vào lòng. Có một số việc ban đầu anh không muốn nói ra, có điều đột nhiên cảm thấy nếu như không nói ra, sợ rằng người chị gái thứ tư ôn nhu hiền huệ này không thể thừa nhận áp lực mà anh mang đến.
“Chị, thực ra em còn một việc chưa từng nói cho chị."