Bản Năng Si Mê

Chương 16

Phòng học trống không có rèm, vạn vật không hề bị che lấp dưới ánh trăng dìu dịu.

Trì Mục không bật đèn, bóng đêm làm cho ánh trăng có vẻ càng sáng hơn, hắt lên bóng người dây dưa, theo mặt đất uốn lượn đến vách tường.

Lạc Ngu theo bản năng nhìn về trước, thấy bóng dáng hai người chồng lên nhau, cậu mới nhận ra mình và Trì Mục dựa vào nhau gần cỡ nào.

Cậu bị chặn giữa ngực hắn và vách tường, hít vào và thở ra đều là mùi bạc hà thơm ngát.

Trì Mục đứng nghịch sáng, Lạc Ngu không nhìn rõ mặt hắn, mà chẳng hiểu sao cậu không dám nhìn mặt hắn.

Cậu hơi nghiêng đầu, mất tự nhiên ho nhẹ.

Lạc Ngu: "À ờ gì ấy nhỉ, hình như tôi đỡ hơn nhiều rồi."

Cậu thử đẩy bả vai Trì Mục, nhưng bởi vì hít pheromone vào nên bây giờ cậu không có sức. Hơn nữa người ta đang giúp cậu, cậu cũng không thể đẩy mạnh quá, làm cho cái đẩy này với Trì Mục căn bản không tồn tại, hắn vẫn đè chặt cậu như trước.


Trì Mục nhận ra Lạc Ngu không được tự nhiên. Đối với hắn, cậu không phải người biết che giấu cảm xúc của mình. Như đóa hoa liên kiều nở rộ, không che giấu được dáng vẻ và mùi hương, làm cho hắn muốn trêu đùa.

Trì Mục: "Cậu không khó chịu nữa thật không?"

Trì Mục cách áo đồng phục đặt tay lên bụng Lạc Ngu, lướt xuống đến chỗ dạ dày thì dừng lại, xoa xoa như thể trấn an.

Lạc Ngu hơi hoảng hốt theo bản năng, một khắc Trì Mục sờ vào đã muốn đẩy tay hắn ra, nhưng chỉ cau mày kêu đau.

Trì Mục vội dừng tay: "Đau?"

Cậu đẩy hắn ra, ôm bụng mình, hít một hơi.

Lạc Ngu: "Không cẩn thận bị Thịnh Kiền đánh, chắc là sưng lên rồi."

Sức của Thịnh Kiền rất mạnh, lại còn da dày thịt béo, mỗi lần Lạc Ngu đánh gã xong là cũng khó tránh khỏi bị đánh, phải một lúc lâu chỗ bầm tím mới tiêu sưng.


Trì Mục: "Tôi xem thử."

Lạc Ngu tựa vào tường lắc đầu: "Thôi khỏi, không cần xem cũng biết là bầm tím rồi."
Vẻ mặt của Trì Mục chìm trong bóng đêm, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như trước: "Tôi biết, tôi không coi cậu là đồ dễ vỡ, tôi chỉ muốn xem vết thương của cậu."

Lạc Ngu: "Thôi, không sao thật mà. Có phải tôi chưa từng bị thương đâu, nhưng mà thằng cháu nội kia đánh ác thật."

Lạc Ngu nói như thế, nhưng vẫn đi lên trước một bước, kéo áo lên, nương theo ánh trăng nhìn vết thương.

Thắt lưng thiếu niên thon gầy xinh đẹp, màu da ở dưới ánh trăng càng sáng, chẳng qua có một vết bầm lớn đột ngột lại chói mắt nằm ngang ở bụng, rất rõ ràng.

Đôi mắt Trì Mục đen thùi, đảo mắt quanh vết bầm.

Hắn thà rằng Lạc Ngu tiếp tục miễn cưỡng với hắn, cũng tốt hơn là tâm trạng bất ổn như bây giờ.

Mùi liên kiều đã khẩn cấp trôi nổi từng đợt từng đợt nhè nhẹ bên cạnh hắn từ lúc hắn thả pheromone.
Omega xinh đẹp kiêu ngạo chỉ thuộc về hắn hoàn toàn phù hợp với hắn, kéo áo lên dưới ánh trăng trong tình huống người toàn mùi pheromone của hắn.

Chỉ trong một khoảnh khắc cũng đủ để cho tâm gợn sóng.

Lạc Ngu không biết Trì Mục có phản ứng gì, cậu chỉ phiền não chậc một tiếng. Quả nhiên thể chất Omega khác Alpha, ít nhất trong quá khứ Thịnh Kiền đánh như gãi ngứa thế này không để lại dấu vết gì.

Lạc Ngu: "Hả, thấy chưa? Đã nói là rất nhỏ mà."

Lạc Ngu nhìn theo hướng Trì Mục nhìn, vốn định nói mấy câu ra vẻ, nhưng đối diện với đôi mắt u ám thâm thúy của hắn, không hiểu sao cậu lại ỉu xìu, buông áo xuống.

Sao lại cảm thấy sờ sợ thế nhỉ.

Lát sau Trì Mục đã cụp mắt che giấu cảm xúc trong mắt, hắn nhạt giọng dặn: "Về nhớ bôi thuốc."

Lạc Ngu không quan tâm lắm: "Vết bầm nhỏ mà thôi, hai ngày sau là khỏi rồi."
Trì Mục: "Cậu muốn tôi đến nhà bôi cho cậu?"

Trì Mục không sao cả, nếu Lạc Ngu vén áo ngồi trên ghế, run nhè nhẹ thấp giọng cầu xin tha thứ bảo hắn bôi nhẹ chút, hắn cũng làm được.

Biểu tình Lạc Ngu một lời khó nói hết, cậu lắc đầu: "Không cần, tôi biết rồi, tôi sẽ bôi."