Bản Năng Si Mê
Chương 10
Lạc Ngu không đưa Trì Mục ra cửa trường học, nghĩ cũng biết giờ này đã đóng cửa từ lâu nên dẫn hắn trèo tường.
"Nào, thiếu gia, đưa cậu đi trèo tường."
Lạc Ngu ôm bả vai Trì Mục, dẫn hắn ra cửa Đông.
Cách cửa Đông không xa có một cây cổ thụ, nghe nói là cây được trồng từ khi Trung học phổ thông số 1 mới xây, cổ thụ hữu linh, dù luôn có người nương cây này nhảy ra khỏi trường thì hiệu trưởng cũng không cho chặt, chỉ lắp camera.
Nhưng mà camera thường xuyên bị phá hỏng, nhiều lần cảnh cáo cũng không ngăn cản được hành vi học sinh phá camera nên để tiết kiệm tiền, hiệu trưởng bỏ cách này đi, cho bảo vệ đi tuần tra. Lúc Lạc Ngu nhập học hiệu trưởng đã đổi sang tuần tra, sau mấy lần bị bắt đấu trí đấu dũng, cậu đã biết rành mạch quy luật.
Bây giờ đã là mười giờ, cửa khu phòng nghỉ của bảo vệ đã sáng đèn, các nhân viên bảo vệ cũng ở trong phòng, hoàn toàn không có nguy hiểm.
Cho dù biết chắc chắn Trì Mục không cần, nhưng cậu vẫn vươn tay theo bản năng.
Trì Mục không do dự cầm tay cậu, đứng lên tường.
Tường này hai năm qua Lạc Ngu trèo không dưới mấy trăm lần, cậu tìm điểm nhảy xuống, lúc vỗ đất cát trên tay, Trì Mục đã ở cạnh cậu.
Lúc này, Lạc Ngu đưa Trì Mục đi chợ đêm.
Trước đó không lâu chợ đêm đã được quy hoạch dời tới con đường ở phía Tây thành phố, mặt đường sạch bong kin kít, một loạt sạp đồ ăn sắp xếp quy củ, nhìn qua rất sạch sẽ.
Nếu không sạch thì Lạc Ngu cũng không thể đưa Trì Mục đến, dù gì cũng là lần đầu tiên cậu mời Trì Mục đi ăn, không thể quá kém.
Nghi vấn này cũng chỉ ở trong đầu Lạc Ngu giây lát, tuy rằng không hiểu thì hỏi, nhưng hiện tại dường như họ chưa thân đến độ hỏi được.
Cậu tìm chỗ trống, bảo hắn ngồi đừng nhúc nhích, sau đó xuyên qua các quầy hàng đem đồ ăn về.
"Này, này, này, ăn ngon lắm, lần nào đến chợ đêm tôi cũng phải ăn."
Lạc Ngu đưa xâu thịt nướng cho Trì Mục, lúc hắn nhận thì tự mình ăn trước.
Trì Mục ăn rất nhã nhặn, tốc độ của Lạc Ngu cơ hồ gấp hai lần hắn, hành động vô cùng cuồng dã, ngồi ỳ ra chưa tới hai phút, lại chạy đi mua cái khác ăn.
Hắn cầm khăn tay lau miệng, nhìn người vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào quầy hàng cách đó không xa, cong môi.
Cũng chỉ có Lạc Ngu phổi bò như vậy, sau khi mới trải qua chuyện như thế vẫn có thể đứng lên khỏe như vâm, hơn nữa còn như thể hoàn toàn không lo nghĩ gì.
Nhìn cậu chạy đến đặt đồ ăn ngon ở trước mặt mình, dù không đói bụng, Trì Mục cũng muốn ăn.
Lạc Ngu vừa ăn xong cá viên chiên trong tay, điện thoại trong túi đã rung liên hồi.
Tay cậu vẫn dính dầu mỡ, lúc tìm giấy, hắn đưa khăn giấy ướt, cậu vội vàng lau qua loa, cầm điện thoại lên.
"Ngu ca Ngu ca cứu mạng, quán net Tinh Nguyệt gần quảng trường, cứu người một mạng thành Phật a a a a a a."
Giọng nữ gào thét cùng với bối cảnh tranh cãi ầm ĩ nổ tung trong điện thoại, thiếu chút nữa làm Lạc Ngu sợ hết hồn.
"Dư Hiểu Song, em lại ra net bị mẹ bắt gặp hả?"
Lạc Ngu xoa xoa tai, bưng trà sữa trên bàn lên uống một ngụm.
Dư Hiểu Song tiếp tục rít gào: "Sửa đúng cho anh nhé, vẫn chưa bắt được, anh đến đây dẫn hỏa lực đi nhanh lên, để cho em chạy!"
Lạc Ngu: "Dựa theo quy luật, trong vòng hai phút em gọi điện sẽ bị bắt."
Dư Hiểu Song: "Lần này tuyệt đối không đâu! Em trà trộn vào đội ngũ nhảy ở quảng trường, chỉ cần em nhảy đẹp là mẹ sẽ không bắt em được!"
Lạc Ngu: "Em đúng là một nhân tài ha."
Dư Hiểu Song: "Anh đến nhanh đi, mẹ em đứng nguyên tại chỗ chờ bắt em rồi, cứu! Mạng! A!"
Lạc Ngu: "Đến ngay."
Lạc Ngu cúp máy, uống một ngụm trà sữa, quai hàm phình lên, làm cho Trì Mục lại cong môi.
"Em họ tôi ra net bị bắt gặp, tôi đi cứu nó đây, cậu về nhà hay là?"
Tuy rằng miệng hỏi như vậy, nhưng cậu cảm thấy Trì Mục muốn về nhà, thế cho nên lúc hắn nói muốn đi với cậu, cậu sửng sốt.
Trì Mục: "Không đi à?"
Lạc Ngu: "Đi!"
Quán net Tinh Nguyệt là một quán net nhỏ, Lạc Ngu thường đến chỗ đó, Dư Hiểu Song hay đi theo cậu.
Bởi vì chuyện thay đổi giới tính nên đã gần một tháng cậu không đến quán net.
Chợ đêm mới chỉ cách quán net Tinh Nguyệt năm phút đi đường, lúc đến quảng trường mà Dư Hiểu Song nói, Lạc Ngu liếc mắt một cái là thấy cô mình.
Đối phương rất nổi bật trong một đám Beta và Omega.
Bởi vì bà Lạc Phượng Hòa cô của Lạc Ngu là một Alpha cao một mét tám sáu, giữa một đám cô dì nhảy ở quảng trường là hạc trong bầy gà.
Lúc này bà đang đứng ở cạnh quảng trường, tay cầm điếu thuốc, mắt liếc tìm trong đám người.
Lạc Ngu nghĩ lúc này Dư Hiểu Song cũng được việc đấy, thế mà chưa bị phát hiện. Cậu phóng mắt nhìn đám người đang nhảy, phát hiện trong khoảng thời gian ngắn, đúng là không tìm thấy cô bé được.
Ánh sáng tăm tối, tiếng loa ồn ào làm ảnh hưởng đến sự nhẫn nại của người.
Lúc Lạc Ngu đi tới, Lạc Phượng Hòa giương mắt nhìn, phả khói, kinh ngạc.
Cậu kéo tay Trì Mục làm bộ như muốn đi vào quán net, lúc thấy Lạc Phượng Hòa thì tỏ ra kinh ngạc.
"Cô ạ, sao cô lại ở đây?"
Trì Mục không nói gì, lẳng lặng nhìn Lạc Ngu diễn.
"Dư Hiểu Song gọi cháu đến à?"
Lạc Phượng Hòa đối đãi với con gái mình cũng gọi thẳng tên, hỏi không chút khách khí.
"Cô lại đợi Hiểu Song ạ, cháu chỉ đi ngang qua thôi, đến lên mạng với bạn."
Lạc Ngu lắc lắc tay Trì Mục, tỏ vẻ mình vô tội.
"Nói cho nó biết về đến nhà trước mười một rưỡi, không thì trong vòng một tuần đừng hòng sờ vào máy tính."
Lạc Phượng Hòa nhìn lướt qua Trì Mục, dập tắt thuốc lá trong thùng rác, vứt cả tàn thuốc vào, không kiên nhẫn mở miệng.
Lạc Ngu gật đầu: "Cháu thấy em ấy sẽ nói."
Bà xoay người, đến cả bóng dáng cũng lạnh lùng.
Lạc Ngu lấy điện thoại ra gọi cho Dư Hiểu Song, một phút đồng hồ sau, một cô gái mặc đồ đen từ trong đám người chạy ra, vừa cong người thở, vừa giơ ngón tay cái lên với Lạc Ngu.
Dư Hiểu Song: "Anh hai, anh ruột, cảm ơn anh!"
Lạc Ngu: "Đừng, không gánh nổi."
Cậu không muốn làm anh ruột của Dư Hiểu Song, nếu Lạc Phượng Hòa là mẹ ruột của cậu, cậu thà rằng không được sinh ra.
Không phải cậu ghét hay sợ cô mình, chỉ là kính trọng và xa cách.