Bản Năng Si Mê

Chương 5

"Cậu bị thương không?"

Trì Mục dùng ngữ khí bình thản hỏi, coi như vừa nãy không nghe được chuyện gì kinh ngạc.

Lạc Ngu sửng sốt, bỗng nhiên bật cười.

"Trì Mục, lần đầu tiên tôi phát hiện, cậu không đến nỗi đáng ghét lắm."

Lạc Ngu trước mắt sợ nhất cái gì, sợ nhất người khác biết cậu là Omega sau đó đối đãi với cậu như sinh vật mảnh mai, cho nên cậu không nói cho Đinh Duệ Tư.

Cậu kỳ thật rất phản cảm bản thân thay đổi giới tính, càng phản cảm người khác sẽ bởi vậy đối đãi khác. Ở trong lòng Lạc Ngu, cậu hy vọng mình vẫn là Alpha kia.

Hơn nữa cậu không hy vọng Trì Mục biết, dù sao người ta là Trì Mục, ở trước mặt đối phương lộ ra một chút nhược thế, tự tôn của cậu không chịu nổi.

Nếu phản ứng của Trì Mục là phản ứng mà Alpha bình thường không khống chế được, lại hoặc là lộ ra một chút ngả ngớn khinh thường trào phúng, phỏng chừng Lạc Ngu sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người, không đề cập đến chuyện khác nữa.


Nói là buồn cười cố chấp cũng tốt, buồn cười tự tôn cũng được, Lạc Ngu chính là như vậy đấy.

Mà Trì Mục không làm vậy, Lạc Ngu cũng biết Trì Mục không như thế.

Tuy rằng Lạc Ngu ngứa mắt Trì Mục, nhưng cũng chỉ đối với tính cách của hắn, bình tĩnh xem xét, nhân phẩm của Trì Mục cũng được.

"Cảm ơn khích lệ."

Trì Mục khách sáo nói lời cảm ơn, thấy Lạc Ngu giống như đầy máu sống lại, hắn cong khóe môi.

"Đúng rồi, cái này trả lại cho cậu."

Lạc Ngu lấy cái hộp nhỏ trong túi ra, đặt trước mặt Trì Mục.

Nếu không có tin tức tố, chắc Lạc Ngu sẽ vứt thẳng hộp quà vào ngực Trì Mục, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể khách sáo giơ ra trước mặt Trì Mục, có thể nói là cực kì lịch sự.

"Chướng mắt à?"

Khóe môi nhếch lên rũ xuống, Trì Mục nhướng mày, không định vươn tay.


"Đắt quá, không cần thiết, cậu đeo hoặc tặng người khác cũng được."
Hắn nghĩ Lạc Ngu cũng không nhận quà của hắn trước mặt, đành nhờ người tặng quà, viết lời chúc ở trong, không kí tên, tưởng rằng Lạc Ngu có lẽ sẽ không biết là hắn tặng, nhưng ai biết ngày hôm sau đã bị người ta trả lại.

Ở trong mắt Trì Mục, Lạc Ngu vẫn là Lạc Ngu, cho dù bỗng nhiên thay đổi giới tính vẫn như cũ.

"Đại thiếu gia làm được, tôi thì không nỡ."

Lạc Ngu rất thích cái đồng hồ này, nghĩ lại đành nhét vào túi, cùng lắm thì sang năm tặng lại cái có giá ngang bằng vậy.

Về phần vì sao là sang năm, bởi vì sinh nhật của Trì Mục vào tháng một năm nay đã qua. Thang Nguyệt hận không thể lấy loa ra tuyên truyền, cậu muốn không biết cũng khó.

"Còn có việc gì không?"

Trì Mục đi ra cửa, mũi ngửi mùi liên kiều trong không khí.

Đã tan gần hết, chắc là người bên ngoài không ngửi thấy.
Lạc Ngu hít sâu một hơi, nhìn bóng dáng Trì Mục mở miệng: "Có, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện."

Trì Mục dừng chân, xoay người hơi nghi hoặc nhìn Lạc Ngu.

Lạc Ngu: "Bác sĩ nói tin tức tố của tôi là loại mới, toàn thành phố không có thuốc ức chế không chế được mùi của tôi."

Trì Mục: "Vay tiền?"

Năng lực lý giải của Trì Mục từ trước đến nay rất mạnh, không có thuốc ức chế tương đương với phải nghiên cứu, nghiên cứu thì cần tiền.

Trì Mục: "Vay tiền không thành vấn đề, tôi còn có thể giúp cậu về nhà hỏi xem, chú tôi sản xuất cái này."

Lạc Ngu: "Cảm ơn cậu."

Trì Mục: "Không cần khách sáo."

Lạc Ngu cảm thấy Trì Mục thật sự tuyệt, sao giờ cậu mới phát hiện người này hào phóng như vậy chứ.

Cậu chần chừ một lát, nôn nóng vò góc áo.

Trì Mục phát hiện tựa hồ cậu còn có lời muốn nói, lẳng lặng chờ đợi cậu.
Nếu không phải một ít chuyện gấp, Lạc Ngu sẽ không nhờ hắn hỗ trợ.

"Không phải vấn đề tiền, không cần vay tiền cậu, tôi......" Lạc Ngu nhíu mày, vẫn nói ra câu nói kia, "Tôi muốn mượn tin tức tố của cậu một chút."

Những lời này nói ra, dường như lời kế tiếp rất thông thuận.