Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 109: Khiếp sợ



Tỉnh Vu Dịch nói ra, Lư Văn Diệu cười, kể cả Lư Oánh bị Sở Vĩnh Du nắm cổ cũng muốn cố gắng nở nụ cười.

Lúc này, Sở Vĩnh Du thả Lư Oánh xuống, gần như trong nháy mắt, Lư Oánh liên mắng xối xả, một bên ho.

"Khu khụ! Đời này bà đây chưa từng bị người khác bóp cổ...khụ, mày...mày lại dám đối xử với tao như vậy, mày chết chắc rồi, tao nói cho mày biết, đợi lát nữa cho dù Tỉnh Vu Dịch quỳ xuống liếm đế giày của tao, cũng không thể giúp mày."

Sở Vĩnh Du không nhìn Lư Oánh, chỉ nhìn Tỉnh Vu Dịch, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười.

"Nhớ hồi đó, cậu từng nói một câu, chỉ cần tôi muốn bảo vệ Sở Vĩnh Du, các người nhất định phải đánh chết tôi trước:."

Nói đến đây, Sở Vĩnh Du liếc nhìn hai người nhà họ Lư, mới nói tiếp.

"Vu Dịch, hiện tại, Sở Vĩnh Du tôi nói muốn giết ai, vậy bọn họ nhất định phải chết."

"Khẩu khí lớn thật."