Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 90: Sự Nhượng Bộ Của Tô Tuyết



Sự thật đã chứng minh, Tô Tuyết đích thực đã về sớm hơn dự định, rất nhanh sau đó, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, bóng dáng của Tô Tuyết đã in hằn trong mắt tôi.
"Á!", đầu tiên là tôi nghe được tiếng hét của Tô Tuyết, âm thanh cô ấy chói tại vô cùng, làm lỗ tai tôi nghe ong ong đau cả đâu.
"Tô Tuyết, cô...!Sao cô lại về rồi?", tôi kinh hồn bạt vía bật dậy, bây giờ, tôi đang cùng Lý Băng ngủ chung một giường, hai chúng tôi có trăm cái miệng cũng khó giải thích.
Tô Tuyết hừ lạnh: "Tại sao tôi không về được? Sao hả? Có phải hụt hẫng lắm không?"
Cô ấy bước tới bên cạnh tôi, lấy dùi cui điện phòng thân từ trong túi xách ra, tính chích điện tôi.
Tim tôi đập thình thịch muốn rớt ra ngoài, hóa ra Tô Tuyết lúc nào cũng mang theo dùi cui điện!
Dọa tôi nhảy cỡn lên khỏi giường, né dùi cui điện của Tô Tuyết liền nói: "Chuyện không phải như vậy đâu, cô nghe tôi giải thích đi!"
Tô Tuyết hừ lạnh: "Anh còn gì để giải thích? Tôi chỉ tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình!"
"Á!", ngay lúc này Lý Băng cũng tỉnh dậy, mở to hai mắt nhìn Tô Tuyết hỏi: "Chị họ, sao chị lại quay về?"
Tô Tuyết kéo Lý Băng qua nói: "Băng Băng, có phải anh rể em dụ dỗ em lên giường không?"
Lý Băng ngơ ra, rồi lắc đầu nói: "Không Có".
Tô Tuyết vẫn cứ không tin, nói: "Chắc chắn là anh rể đe dọa em, em đừng sợ, nói hết cho chị nghe, chị họ ra mặt giúp em!"
Tôi thầm nói: Con mẹ nhà cô, ông đây với Lý Băng trong sạch, con bé có gì để nói chứ.
Lý Băng nói: "Chị họ, thật sự anh rể không có làm gì em cả, anh ấy rất tốt với em".
Vẻ mặt Tô Tuyết hoàn toàn nổi giận, bật cười nói: "Hay, hay lắm, hay cho câu anh rể rất tốt với em!"

Nhìn dáng vẻ bất thường của cô ấy, trái tim tôi lại đánh trống, cảm thấy không xong rồi!
Tô Tuyết giơ dùi cui điện trong tay lên, chọt về phía tôi.