Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 21: (¯`v´¯) Kết cục đã định



Dựa theo xếp hạng điểm hiện giờ, ván đấu thứ ba lại trở thành ván quan trọng nhất. Một khi gặp bất lợi trong ván thứ ba, thì đốt quách hết những ưu thế đã tích góp được trong những ván trước cho rồi. Mà lời khiêu khích của Phó Thành Chu dường như cũng có sự chuẩn bị trước —— không biết đội tuyển của họ rốt cuộc đã chuẩn bị vũ khí bí mật gì.

Đường bay của ván thứ ba xuyên từ Bắc đến Nam bản đồ, bay chính giữa, chia map làm hai nửa.

Hạ Trúc Lịch lựa chọn khu thành phố lớn gần cực đông, lần này chỗ họ nhảy còn có một đội nhảy cùng.

“Đầu tiên đáp xuống ở tòa nhà rìa đông nhất rồi lục soát ở giữa.” Hạ Trúc Lịch nói, “Sau khi tìm được súng ống thì báo cáo lại ngay cho anh. Tìm xong nhớ đóng hết cửa nẻo các nhà lại ——”

Các đội viên đều tán thưởng, sau khi đáp xuống đất thì bắt đầu đi lượm đồ đạc.

Tài nguyên ở thành phố này cực kì phong phú, ít nhất có thể nuôi sống ba đội người. Bởi vì khu vực nội thành rất rộng lớn nên nếu không muốn đối đầu với nhau thì tránh nhau đi cũng được.

Nhưng dù sao cũng là thi đấu, số đầu người lại là một phần rất quan trọng trong cơ chế tính điểm, cho nên sẽ càng bắn phá ác liệt hơn so với đi rank bình thường.

Có một số đội xông xáo còn vừa tìm được súng là đi càn quét sạch sẽ kẻ địch gần đó ngay. Đương nhiên, phạm vi nội thành ở đây khá lớn, tìm thấy nhau cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hạ Trúc Lịch cũng không muốn chơi cứng với các đội khác. Dù gì họ đã mất một người có sức chiến đấu chủ lực, nếu lúc thi đấu lại thiệt hại thêm đội viên khác thì sẽ gây ra hậu quả rất tệ với kết cục của ván đấu.

Vận may của Lục Nghiên Kiều từ trước đến nay đều rất tốt. Lần này cũng không ngoại lệ, cô lục soát một lúc thì đột nhiên phát hiện ra hai kẻ địch nhảy xuống từ nhà đối diện, trông dáng vẻ thì chắc là đang đi tìm vị trí của họ đây. Trong lòng cô cả kinh: “Hạ Trúc Lịch, có người tới!!”

“Vị trí?” Hạ Trúc Lịch hỏi.

Lục Nghiên Kiều nhanh chóng báo vị trí: “Có hai người, đang chạy về phía Lý Tư Niên……”

“Ừ.” Hạ Trúc Lịch gật đầu, “Lý Tư Niên, chuẩn bị nghênh địch, đi nào, chúng ta cũng đi qua đi.”

Lý Tư Niên xoa tay hầm hè, nói: “Súng của em vã lắm rồi không nhịn được nữa.”

Hạ Trúc Lịch: “Nói chuyện chú ý chút đi, đang thi đấu đấy.”

Lý Tư Niên: “……”

Hai người mà Lục Nghiên Kiều nhìn thấy đã phát hiện được ngôi nhà mà Lý Tư Niên trốn, đang định mở cửa đi vào. Lục Nghiên Kiều đứng cạnh xem mà thấy nôn nóng. Sau khi ngẫm ngợi một lát, cô móc ra một quả mìn, rút chốt an toàn ném thẳng ra từ cửa sổ lầu một.


Ba giây sau, một tiếng bùm vang lên, góc trái bên dưới cũng nhảy ra thông báo —— cô quả thật đã ném nổ chết một người.

“Giỏi lắm, cô bé.” Lý Tư Niên nhìn thấy thông báo, bèn lao thẳng ra ngoài cửa, giết nốt kẻ còn lại.

Khuôn mặt Lục Nghiên Kiều đỏ bừng, cô lại thành công nhặt được một đầu người: “Có phải chị xịn hơn hẳn rồi không?”

“Đúng vậy.” Lý Tư Niên cười, “Chị đã giết được mấy tuyển thủ chuyên nghiệp, chẳng phải rất xịn sao?”

Lục Nghiên Kiều nói: “Thế thì chị phải kiêu ngạo một lát ~”

Mọi người nghe vậy thì đều nở nụ cười.

Sau khi giết hai người, vốn dĩ họ định xử lý nốt hai người còn lại, nhưng lại không tìm được vị trí của họ. Cuối cùng Hạ Trúc Lịch quyết định mặc kệ bọn chúng, đi chạy bo luôn.

Bởi vì ván thứ ba chính là ván quyết định, nên chiến thuật mà Hạ Trúc Lịch lựa chọn càng vững vàng hơn.

Anh cố tình lựa chọn chỗ ít người, lái xa khỏi nội thành và những điểm nhiều tài nguyên. Tới tận mấy bo cuối, bọn Hạ Trúc Lịch vẫn chưa tái ngộ kẻ địch nào. Nhưng vẻ mặt anh cũng không nhẹ nhàng, ngược lại trông còn hơi nghiêm trọng.

“Pu Thần, sao đấy? Sao mặt anh lại như thế?” Lý Tư Niên hỏi, “Có vấn đề gì sao?”

“Đội của Phó Thành Chu vẫn còn sống.” Hạ Trúc Lịch nói.

Không khí trong đội ngưng lại một lát, Lý Tư Niên liếm liếm môi: “Còn sống ạ?”