Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Chương 62: Chương 62
Nếu được yêu là có thể cảm nhận được.
Ít nhất là trong giây phút này, dưới nền pháo hoa hoành tráng, vẻ nghiêm túc trong mắt Chu Duật và sự ấm áp trong lòng bàn tay anh đều cho thấy rằng anh thích cô.
“Em muốn đi chơi gậy pháo hoa!”
“Từ Khả Khả, em chờ anh một chút…!”
Tiếng gào thét, cãi cọ ầm ĩ truyền đến, Trần Vũ buông tay Chu Duật ra trong vô thức.
Sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ thất thố, cô lại muốn nắm lấy tay Chu Duật lần nữa.
Chu Duật không nhịn được cười, buồn cười để cho cô véo ngón tay của mình, anh cúi đầu ghé vào bên tai cô nói: “Em sợ bị bọn họ phát hiện đến vậy sao?”
Trần Vũ nghiêng mặt đi.
Dáng vẻ cô đỏ mặt dưới pháo hoa rất đáng yêu.
Chu Duật nghĩ, anh phải nhịn xuống.
“Các người ở đó làm gì vậy? Nhanh đến đây chơi đi!”
Hai bóng người chồng lên nhau, không thể nhìn thấy vị trí của bàn tay.
Từ Khả Khả đã cầm hai cây gậy pháo hoa đi tới, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Duật, Chu Duật buông tay cô ra, cười nói: “Em đi chơi đi.”
Xúc cảm trong lòng bàn tay của anh biến mất.
Trần Vũ nắm lấy một ngón tay của anh, đôi mắt nâu sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên: “Em muốn chúng ta chơi cùng nhau.”
“Các người đang nói thầm cái gì vậy, nhanh lên, cầm lấy, hai người hai gậy pháo hoa!”
“Từ Khả Khả, Chu Duật không cần, em cho cậu ấy làm gì vậy?”
“Hả?”
Từ Khả Khả quay đầu lại, hỏi với vẻ khó hiểu: “Anh ấy cầm nó mà!”
Minh Dương và Trần Nhất Gia quay đầu lại, quả nhiên Chu Duật đang cầm một chùm gậy pháo hoa trong tay, cháy bùm bùm sáng long lanh…
Chỉ là trông Chu Duật thật sự rất nhạt nhẽo.
“Hahahahaha, thật sự đấy, tôi cười đến đau bụng rồi!”
“Người anh em, nếu có người bắt cóc cậu thì cậu kêu chíp một cái đi!”
Trần Vũ không ngờ lại có phản ứng như vậy.
Vừa rồi cô cứ khăng khăng phải đưa cây gậy pháo hoa trong tay cho Chu Duật chơi.
Như vậy không phải bắt cóc anh thì là cái gì?
Có lẽ anh không có hứng thú với loại pháo hoa nhỏ này…
Trần Vũ nghĩ rằng cô sẽ lấy lại cây gậy pháo hoa nếu anh không thích nó.
Chu Duật không trả lời Minh Dương và Trần Nhất Gia, thấy Trần Vũ âm thầm rối rắm, anh nhẹ giọng nói với cô: “Chíp.”
Trần Vũ kinh ngạc, Chu Duật cúi đầu nhìn cô và nói: “Em đã bắt cóc anh.”