Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 40: Chương 40


Chu Duật dựa hờ vào lưng ghế, cơ thể thả lỏng, hai tay đặt trên bàn ăn, bàn ăn màu đen làm nổi cánh tay trắng nõn của anh, gân xanh trên cánh tay như ẩn như hiện.
Sau khi Chu Duật tháo kính ra, lông mi hơi rũ xuống, ánh mắt ấm áp, như cổ vũ Trần Vũ tiếp tục nói, độ cong của môi anh cho thấy người bạn cùng lớp này không hề cảm thấy tò mò hay vui mừng trước tin tức này.
Trần Vũ cảm thấy Chu Duật cũng không thấy hứng thú, cô nhìn chằm chằm Chu Duật mấy giây, thở dài một hơi: “Bỏ đi.”
“Sao lại bỏ?”
Giọng của Chu Duật đều đều trước sau như một.
Trần Vũ thẳng thắn trả lời anh: “Bởi vì nhìn ra cậu không muốn yêu đương.”
Chu Duật cười, người hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt văn nhã hiếm khi lộ ra những cảm xúc kỳ lạ không thể giải thích được.
Khác với trạng thái trầm tĩnh ngay thẳng hàng ngày của anh, Trần Vũ nhạy bén nhận thấy hiện tại Chu Duật đang rất thoải mái.
Giống như thoải mái khi nghe được một tin tức tốt vậy.
Khóe mắt cụp xuống, kèm theo biểu cảm hờ hững nên không hiểu sao nhìn thoáng qua trông anh có vẻ ôn hòa: “Tôi chỉ đang đợi người tôi thích, cũng sẽ thích tôi.”
Trần Vũ nhìn Chu Duật, chớp chớp đôi mắt.
Hóa ra sáu trăm triệu đôla cũng sẽ gặp rắc rối.
Cô hỏi: “Vậy người cậu thích có biết cậu thích cô ấy không?”
Mái tóc buộc đuôi ngựa của Trần Vũ xõa ra, vài lọn tóc rơi xuống từ vành tai cô ấy lần thứ N, hơi xoăn lại, còn có một vài sợi dính trên đôi môi ướt át của cô.
Anh muốn giúp cô nhẹ nhàng vén lại những lọn tóc lên vành tai.
Cô hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ chỉ là buồn chán hỏi một câu, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn anh.
Yết hầu Chu Duật chuyển động, thâm trầm không gợn sóng nhìn cô: “Cô ấy tạm thời không có cách nào chấp nhận tôi.”
Kinh nghiệm yêu đương của Trần Vũ chỉ có Hứa Tố, kết quả có thể gọi là thất bại.
Trần Vũ nghĩ, Chu Duật tính cách ấm áp, làm việc đáng tin cậy, vừa đẹp trai lại có tiền như vậy cũng không chấp nhận, sẽ là thần tiên như nào đây, cô buông tay: “Vậy tôi không giúp được.”
Chu Duật không để ý, anh nói: “Có lẽ chị có thể giúp tôi chọn quà tặng vân vân.”
Trần Vũ đồng ý.

Gió đêm hiu hiu thổi, nhà hàng tư nhân cách khu chung cư rất gần.
Dọc đường đi hai người nói chuyện vài câu, đều không nhắc đến Hứa Tố.
Trần Vũ và Chu Duật đi chưa đến mười phút đã về đến tiểu khu, đèn tầng 1 của tòa nhà sáng lên, sau cửa kính, có một bóng dáng Trần Vũ không muốn nhìn thấy nhất.

Chu Duật cũng thấy, anh hỏi Trần Vũ: “Có cần tôi ở lại ngoài cửa không?”
Trần Vũ lắc đầu: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô bước lên bậc thang, vẫy tay với Chu Duật: “Vất vả cho cậu rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cửa kính cảm ứng tự động mở ra và từ từ đóng lại sau khi Trần Vũ bước vào.

Lâm Thiên đeo khẩu trang, đang cúi đầu xem di động.
Nhận thấy có người đứng ở trước mặt, cơ thể Lâm Thiên bỗng cứng đờ,  sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn.
Chiều cao của cô ta và Trần Vũ gần như bằng nhau, ăn mặc giản dị, mặt không trang điểm, lại sạch sẽ, phong thái điềm đạm, nhìn qua có vẻ là vừa ăn tối ở bên ngoài, trên áo thun còn có thoang thoảng mùi đồ ăn.
So với tưởng tượng của Lâm Thiên hoàn toàn không giống nhau.
Biểu cảm của Lâm Thiên biến đổi cực nhanh đáng kinh ngạc, cô gái này, còn chưa nói ra câu nào, mặt đã bắt đầu biến sắc.
Trợn tròn đôi mắt, sau đó là bĩu môi, nhìn chằm chằm cô, hốc mắt lại đỏ lên.
Cô ta nên dấn thân vào giới giải trí.
Trần Vũ tán thưởng diễn xuất thay đổi vẻ mặt của cô ta trong giây lát,  rồi nói thẳng: “Lâm Thiên, cô muốn khóc trước mặt tôi sao? Dáng vẻ nhu nhược đáng thương không có tác dụng với tôi.”
“Tôi không phải như thế……”
Nói không phải, nhưng Lâm Thiên lại bắt đầu rơi nước mắt.
Rất giống cảnh Trần Vũ đang bắt nạt cô ta.
Trong đại sảnh vẫn có người đi lại.
Có lẽ là nhìn hai cô gái đứng chung một chỗ, trong đó có một người im lặng rơi nước mắt, khiến những ánh mắt nhìn vào đều có chút kỳ quái.